Tôi bị lừa dối! Cậu ta lừa tôi.
Ngày hôm qua, tôi còn cảm thấy nhẹ nhõm và tràn đầy hy vọng. Minh đã nói với tôi rằng cậu ấy sẽ cố gắng quay trở lại mối quan hệ như trước.
Lời nói ấy khiến tôi tin rằng khoảng cách giữa chúng tôi sẽ dần được thu hẹp lại, và có lẽ, mọi thứ rồi sẽ ổn hơn.
Nhưng, buổi chiều hôm nay đã xóa sạch niềm tin mong manh ấy trong tôi, như thể nó chưa từng tồn tại.
Cả nhà tôi vẫn đang ăn tối thì chuông cửa vang lên. Bố mẹ tôi bảo tôi ra mở cửa, và tôi không hề chuẩn bị cho cảnh tượng trước mắt.
Đứng ngoài cửa là Minh, cùng bố mẹ cậu ấy, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề và mang theo những món quà nhỏ. Nhìn thấy họ, tôi chỉ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Chào gia đình Linh,” mẹ Minh tươi cười, bước vào nhà. “Hôm nay chúng tôi qua để báo tin vui. Minh đã nhận được thông báo chính thức từ trường đại học ở Thủ đô. Cậu ấy sẽ lên đường ngay hôm nay.”
Ngay lúc ấy, tôi như bị đóng băng. Tất cả những lời mẹ Minh nói dường như không thể nào đi vào đầu tôi. Minh sẽ đi Thủ đô học ngay hôm nay?
Tôi cố gắng nắm bắt từng từ, nhưng chúng xoay vòng trong tâm trí tôi mà không để lại bất kỳ dấu vết nào rõ ràng.
Chỉ mới hôm qua, cậu ấy hứa sẽ cố gắng quay lại mối quan hệ như trước với tôi. Vậy mà hôm nay... cậu ấy lại rời đi?
Bố mẹ tôi chúc mừng, nói chuyện vui vẻ với gia đình Minh như thể đây là điều tốt lành nhất. Nhưng với tôi, đây không khác gì một cú đánh vào lòng tin của mình.
Tôi đứng đó, cố gắng che giấu sự ngỡ ngàng và bối rối, nhưng cảm giác như tim tôi đang thắt lại. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là lời hứa hôm qua của Minh – một lời hứa giờ đây trở nên vô nghĩa.
Sau khi bữa tiệc nhỏ kết thúc, tôi không thể kìm nén nữa. Tôi gọi Minh lại khi cậu ấy chuẩn bị rời đi cùng bố mẹ.
“Minh, em có thể ra ngoài nói chuyện riêng với chị một chút được không?” Tôi hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
Minh khẽ gật đầu, theo tôi ra ngoài sân sau, nơi không ai có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi. Khi cả hai đã đứng đó, tôi không thể kiềm chế cảm xúc thêm nữa.
“Minh, em định trêu đùa chị phải không?” Tôi hỏi, ánh mắt xoáy thẳng vào cậu ấy.
Minh hơi nhíu mày, rõ ràng không hiểu ý tôi. “Chị nói gì vậy?”
“Vừa hôm qua, em còn bảo sẽ cố gắng quay lại như trước, bảo sẽ không để chúng ta xa cách nữa,” tôi nói, giọng run lên vì tức giận.
“Nhưng hôm nay, em lại thông báo sẽ đi học ở Thủ đô. Em có đang đùa giỡn chị không? Nếu đã quyết định đi, tại sao còn hứa hẹn?”
Minh đứng lặng một lúc, rồi đáp với giọng thản nhiên như thể những gì tôi vừa nói chẳng có ý nghĩa gì: “Em không hề trêu đùa chị, Linh. Việc em nói là em sẽ làm. Em vẫn giữ lời hứa của mình, sẽ cố gắng duy trì mối quan hệ này. Nhưng việc em đi học thì vẫn diễn ra, không có gì thay đổi cả.”
Lời giải thích đó chẳng giúp tôi thấy khá hơn chút nào. Tôi nhìn Minh, không thể tin rằng cậu ấy có thể nói ra những lời đó một cách điềm nhiên như vậy.
“Không có gì thay đổi?” Tôi lặp lại, giọng cao hơn. “Em nói em sẽ cố gắng quay lại như trước, nhưng chỉ sau một ngày, em đã chuẩn bị đi học ở Thủ đô. Điều này làm sao giống với việc giữ lời hứa được?”
Minh hít một hơi sâu, nhìn tôi bằng ánh mắt bình tĩnh đến lạ lùng. “Chị, việc em đi học ở Thủ đô không có nghĩa là em không giữ lời hứa. Hai chuyện này không liên quan gì nhau. Việc học là kế hoạch của em từ lâu rồi.”
Tôi nín thở, cố gắng tiêu hóa những gì Minh vừa nói. “Kế hoạch từ lâu?” Tôi hỏi, cảm giác như mình vừa nghe thấy một điều gì đó quá sức vô lý. “Em đã biết mình sẽ đi học Thủ đô từ bao giờ? Sao không hề nói với chị trước?”
Minh cúi đầu, đôi mắt hơi khép lại như đang suy nghĩ. “Thực ra, em đã có kế hoạch này từ hai năm trước, khi vào đại học. Ban đầu, em chọn trường đại học này... vì chị.”
Minh ngừng lại một chút, giọng cậu ấy dường như lắng xuống. “Em theo học cùng trường với chị vì muốn được ở gần chị, muốn theo đuổi chị.
Nhưng... mọi chuyện không như em mong muốn. Sau khi vào trường, em đã đặt mục tiêu khác. Em muốn có cơ hội học liên thông với một trường đại học lớn ở Thủ đô. Và bây giờ, em đã đủ điều kiện.”
Tôi đứng lặng người, không thể tin vào tai mình. Minh đã theo đuổi tôi từ lúc vào đại học, và giờ thì cậu ấy sẵn sàng rời đi vì mục tiêu mới của mình?
Cả hai năm qua, tôi không hề biết cậu ấy đã có kế hoạch rời xa tôi, ngay cả khi chúng tôi dần xa cách nhau. Cảm giác như tất cả mọi chuyện đang diễn ra theo cách tôi không thể kiểm soát được.
“Vậy là ngay từ đầu, em đã định đi rồi,” tôi nói, giọng lạnh lùng. “Vậy thì, lời hứa của em có ý nghĩa gì chứ? Em nói muốn quay lại như trước, nhưng rồi em vẫn chọn rời đi.”
Minh không đáp ngay lập tức. Cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy sự chân thành, nhưng không có dấu hiệu của sự hối hận.
“Chị Linh, em không hứa sẽ ở lại. Em hứa sẽ cố gắng giữ liên lạc và duy trì mối quan hệ. Em vẫn sẽ làm điều đó, nhưng em không thể thay đổi quyết định đi học của mình. Đây là con đường mà em đã chọn.”
Tôi bật cười, nhưng không phải vì vui vẻ. Mà là vì sự bất lực. “Cố gắng giữ liên lạc? Minh, em có biết điều đó nghe vô nghĩa thế nào không?
Chúng ta không còn như trước được nữa, không thể khi mà em sẽ sống ở một nơi xa như vậy.”
Minh im lặng, như thể cậu ấy không có lời đáp nào cho câu hỏi của tôi. Chúng tôi đứng đó, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc qua những tán cây trong không gian im lặng đến ngột ngạt.
Cuối cùng, tôi thở dài, cảm thấy như tất cả sức lực trong mình đã cạn kiệt.
“Chị hiểu rồi,” tôi nói, giọng nhẹ bẫng. “Chúc em may mắn ở Thủ đô. Hy vọng em sẽ đạt được những gì mình mong muốn.”
Minh nhìn tôi, đôi mắt cậu không ngờ vẫn thế như chưa có gì xảy ra, nhưng không nói thêm điều gì. “Cảm ơn chị,” cậu ấy đáp, giọng nhẹ như gió thoảng.
Tôi quay lưng, không muốn nhìn thấy Minh thêm nữa. Những lời hứa hẹn, những hy vọng mà tôi từng tin tưởng đã vỡ tan. Và có lẽ, mối quan hệ của chúng tôi cũng vậy.
Đăng bởi | Vodanhthanlang |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |