Bất ngờ bạn trai cũ thời đại học giờ là người yêu em họ tôi
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, và tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Cuộc sống của tôi gần đây trôi qua khá suôn sẻ, nhờ có Phong, tình yêu của tôi.
Sau một thời gian dài làm việc chăm chỉ, tôi quyết định dành thời gian cuối tuần để thăm bà ngoại ở quê. Đó là một cách tuyệt vời để thư giãn và tìm lại những kỷ niệm tuổi thơ.
Khi tôi đến nơi, không khí trong lành và yên bình khiến tôi cảm thấy thật thoải mái. Tôi đã gặp bà ngoại và cùng bà thưởng thức những món ăn ngon mà bà nấu.
Chúng tôi trò chuyện vui vẻ về cuộc sống, công việc, và cả những câu chuyện trong gia đình.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. “Linh ơi, ra xem ai đến!” bà ngoại gọi. Tôi đứng dậy, thắc mắc không biết ai lại ghé thăm. Khi mở cửa, tôi bất ngờ thấy em họ của mình, Thu Hạ, đang đứng đó, mỉm cười rạng rỡ.
“Chị Linh! Em về thăm bà đây!” Hạ nói, ôm tôi thật chặt.
“Chị vui quá! Sao em không báo trước để chị ra đón?” Tôi hỏi, cảm thấy phấn khởi khi thấy em.
“Em chỉ mới quyết định về hôm qua thôi mà!” Hạ cười. “À, chị có nhớ không? Em có dẫn theo bạn trai về giới thiệu với chị.”
“Tốt quá! Em trai của chị sẽ rất vui khi gặp bạn của em,” tôi nói, không ngờ rằng cuộc gặp gỡ này lại mang đến những bất ngờ không ngờ.
Hạ gọi người bạn trai của mình, và tôi thấy một chàng trai bước vào. Thoạt nhìn, tôi cảm thấy anh ta quen quen, nhưng không thể nhớ ra. Khi anh ta tiến lại gần, tôi chợt nhận ra, không ai khác chính là Hân Nam, bạn trai cũ của tôi.
Sự ngỡ ngàng chiếm lấy tâm trí tôi, khiến tôi không thể nói nên lời. “Hân Nam?” tôi hỏi, giọng có chút run rẩy.
“Lâu rồi không gặp, Linh!” Anh ta cười, nhưng nụ cười đó không còn tươi như trước. Có điều gì đó kỳ lạ trong ánh mắt của anh.
Tôi cảm thấy như thể một cơn bão đang ập đến. Những kỷ niệm về chúng tôi ùa về, từ những ngày đầu yêu nhau cho đến khi chia tay. Tuy nhiên, giờ đây, mọi thứ đã khác. Hân Nam đứng trước mặt tôi, nhưng lại là một người đàn ông khác.
“Chị Linh, bọn em vừa từ Thủ đô về, nên em muốn giới thiệu anh ấy với chị,” Thu Hạ nói, ngập ngừng. “Anh ấy là bạn trai của em.”
“Tôi rất vui khi được gặp anh,” tôi đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Nhưng bên trong, tôi cảm thấy một luồng cảm xúc hỗn độn. Hân Nam vẫn là một người có sức hút, nhưng có vẻ anh ta đang cố gắng tránh ánh mắt tôi.
Chúng tôi ngồi xuống bàn ăn, và bữa cơm diễn ra trong không khí gượng gạo. Bà ngoại rất nhiệt tình trò chuyện với Hạ và Hân Nam, trong khi tôi cảm thấy như bị mắc kẹt trong một trò chơi kỳ quái. Hân Nam thỉnh thoảng nhìn sang tôi, nhưng ánh mắt của anh ta lại lảng tránh ngay khi tôi nhìn lại.
“Em rất vui khi trở về thăm bà,” Hân Nam nói, giọng anh trầm và có phần xa lạ. “Lần trước gặp chị là hồi nào nhỉ?”
“Cũng đã lâu lắm rồi,” tôi trả lời, cố gắng tìm kiếm một chủ đề để nói. “Em đã đi làm ở đâu ở Thủ đô?”
“Em đang làm cho một công ty khởi nghiệp trong lĩnh vực công nghệ,” anh nói, ánh mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ về điều gì khác.
Hàn khí xung quanh khiến tôi cảm thấy nặng nề. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về lý do mà Hân Nam lại xuất hiện trong cuộc đời tôi một lần nữa, và đặc biệt là khi anh ta đang là bạn trai của em họ tôi. Có phải anh ta đang cố gắng lảng tránh tôi hay không? Tại sao tôi lại cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ từ anh ta?
Sau bữa cơm, Hạ mời tôi đi dạo quanh vườn, và Hân Nam đi theo sau. Cảnh vật ở đây thật tươi đẹp, nhưng tâm trí tôi lại không thể thoát ra khỏi những suy nghĩ về Hân Nam. Anh ta vẫn giữ im lặng, chỉ theo sau và thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ đang vui vẻ trò chuyện.
“Chị Linh, chị có nhớ những kỷ niệm của chúng ta không?” Hạ hỏi, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
“Chị nhớ chứ! Chúng ta đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp,” tôi đáp, cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
Hân Nam đứng bên cạnh, không nói gì. Tôi cảm thấy có điều gì đó ngột ngạt khi phải đối diện với anh ta. Những kỷ niệm cũ, những cảm xúc đã lùi vào dĩ vãng giờ đây lại trỗi dậy trong tôi, nhưng cũng mang theo sự đau lòng.
“Em đã nghe rất nhiều về chị từ Hân Nam,” Hạ nói, khiến tôi giật mình. “Anh ấy rất quý chị!”
Tôi nhìn Hân Nam, và anh ta cúi đầu, tránh ánh mắt của tôi. “Phải, mình đã từng có nhiều kỷ niệm vui vẻ,” anh ta nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng có chút gì đó chùng xuống.
Sau một hồi dạo quanh vườn, tôi quyết định đứng lại và đối diện với Hân Nam. “Hân Nam, tại sao anh lại ở đây? Tại sao không nói cho em biết về mối quan hệ này?”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. “Tôi không biết phải nói gì. Tôi và Thu Hạ đã gặp nhau trong một sự kiện ở Thủ đô và đã bắt đầu hẹn hò. Chúng tôi yêu nhau và quyết định về đây để giới thiệu với mọi người.”
“Vậy tại sao anh lại cảm thấy lạ lùng như vậy?” Tôi hỏi, cảm xúc trong lòng đang dâng trào.
Hân Nam ngập ngừng, có vẻ như không biết phải trả lời ra sao. “Tôi không cố tình gây khó xử cho em, Linh. Mọi thứ đã thay đổi.”
Tôi cảm thấy một nỗi đau thắt lại trong lòng. “Tôi chỉ không hiểu tại sao anh lại không thể nhìn thẳng vào mắt tôi.”
“Xin lỗi,” Hân Nam đáp, giọng anh thấp hơn. “Đôi khi tôi không biết phải nói gì với em. Mọi chuyện giữa chúng ta đã qua rồi, và tôi chỉ muốn bắt đầu một chương mới.”
“Nhưng tôi cũng muốn bắt đầu lại,” tôi nói, lòng tràn đầy sự bối rối. “Tôi đã cố gắng quên đi tất cả, nhưng gặp anh lại khiến tôi khó chịu.”
Thu Hạ đứng giữa hai chúng tôi, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. “Chị Linh, chị sao vậy? Hân Nam có phải đã làm gì sai không?”
“Không, không phải như vậy,” tôi nhanh chóng nói, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Chỉ là một sự hiểu lầm.”
Hân Nam nhìn tôi, rồi nhìn Thu Hạ. “Tôi rất xin lỗi, mọi người. Tôi không có ý định làm phức tạp mọi chuyện.” Anh ta cúi đầu, như thể tìm cách trốn khỏi những ánh mắt xung quanh.
Tôi thở dài, lòng đầy nỗi trăn trở. “Chúng ta hãy cố gắng làm mọi chuyện trở nên thoải mái hơn. Tôi không muốn những điều này làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng ta.”
Hân Nam gật đầu, nhưng tôi vẫn thấy có điều gì đó không ổn. Tôi không thể không tự hỏi về cảm giác của mình đối với anh ta, và liệu mối quan hệ giữa tôi và Thu Hạ có bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của Hân Nam hay không.
Cuộc gặp gỡ không như tôi mong đợi. Từ những kỷ niệm đẹp đẽ giờ đây lại trở thành một nỗi ám ảnh.
Hân Nam không chỉ là một phần của quá khứ mà còn là một mối liên kết giữa tôi và em họ.
Tôi biết rằng mình cần phải đối diện với thực tế này, nhưng lòng vẫn nặng trĩu bởi những câu hỏi không lời đáp.
Trong suốt thời gian còn lại của buổi chiều, tôi cảm thấy không khí xung quanh đã thay đổi.
Những nụ cười của Hạ dường như không còn rạng rỡ như trước, và Hân Nam vẫn giữ im lặng, ánh mắt thỉnh thoảng lảng tránh khi tôi nhìn về phía anh.
Khi buổi tối buông xuống, tôi quyết định rời khỏi vườn và trở vào trong nhà. Trong lòng, tôi cảm thấy một nỗi lo
này? Có phải cuộc đời này đang cố gắng thử thách tôi? Hay đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Tôi biết rằng mình cần phải tìm ra câu trả lời, nhưng liệu tôi có đủ sức mạnh để đối diện với những gì đã qua?
Sự xuất hiện của Hân Nam đã khiến tôi phải xem xét lại tất cả. Tôi không biết điều gì sẽ đến tiếp theo, nhưng tôi hiểu rằng mình không thể tránh khỏi những điều đã xảy ra trong quá khứ.
Tôi hy vọng rằng, dù thế nào đi nữa, tôi vẫn có thể tìm thấy con đường của riêng mình.
Đăng bởi | Vodanhthanlang |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |