Bèo nước tương phùng
Hét lên được một hồi thì hắn lại ngồi ngẫm nghĩ, hắn nghĩ giữa cái tiết trời lạnh thấu xương này thì có cái gì để hắn bỏ vào bụng không, tuy là thanh niên trai tráng đang tuổi đôi mươi nhưng với việc đã quen chuyện ngày ăn ba bốn bữa giờ liền chuyển thành 1 bữa ba bốn ngày cũng khiến hắn đói không chịu nổi. Cũng không hiểu sao đám ăn mày này lại có thể sống được đến bây giờ.
Đương nghĩ ngợi, bỗng thấy từ bên kia kênh có một đoàn người dài hơn trăm bộ khênh kiệu đi tới, nữ thì mặc áo lụa thướt tha, hoa thơm rải khắp, dáng đi thanh thoát tựa như là một đoàn tiên nữ lạc chốn hồng trần đang thưởng thức nét đẹp của nhân gian, nam thì kẻ thì cầm yên cưỡi ngựa, hông dắt thanh trường kiếm, kẻ bộ hành thì tay trái cầm Mã tấu tay phải nắm chặt, đều mang theo bộ giáp sắt nặng cũng phải đến mấy chục cân, áo choàng mỏng manh tung bay theo gió, từ xa đã thấy vẻ uy nghiêm chấn động một vùng, chẳng khác gì thiên binh thiên tướng đang muốn sát phạt yêu ma quỷ quái của vùng đất hoang tàn này. Ở giữa là kiệu tám người khiêng tô sơn vàng chói, bốn phía được bọc bới chiếc mành mỏng nhưng đủ để giấu mặt của người ở trong, quang hoàn toả ra tám hướng, uy quyền khoách tán bốn phương, người trong kiệu chẳng thấy rõ mặt, nhưng cũng đoán được tám phần là một nàng tiểu thư đài các trong cung, không phải là cô công chúa nhà Lý, thì cũng là một vị nương nương đang được sủng ái nào đó. “Bảo mã điêu xa hương mãn lộ”, tuy không phải đêm trăng cuối đông nhưng cũng đủ để diễn tả cho khung cảnh này.
Đoàn người vừa bước chân đến thì từ xa dòng người đã dạt đều sang hai bên, vẻ tấp nập trước đó đã không còn nữa, chỉ có nhanh chóng quỳ xuống khấu đầu chẳng dám ngửa mặt, sợ rằng chỉ lỡ may liếc mắt một cái thôi thì phải ô hô ai tai rồi. Thật là một đoàn người hoành tráng, rực rỡ đủ để lấp đi sự nghèo đói của đám dân đen ở bên kia bờ.
Đám người Trương Viện tuy ở xa những cũng quỳ xuống mặt cúi gằm xuống đất. Với Trương Viện, hắn cũng là lần đầu tận mắt thấy được một khung cảnh xa hoa đến vậy, thưở trước có chăng chỉ là được xem trên truyền hình mà thôi. Hắn thầm nghĩ xem đây rốt cuộc là ai? Theo trí nhớ của hắn, trước mắt nhà Lý là một cục diện tan hoang đã được lường trước, lẽ nào lại còn có thể phô bày ra cho thiên hạ thấy một Lý gia quyền uy vẫn còn, giàu sang phú quý như đời trước được nữa. Nhưng mà nếu thực sự Lý gia muốn thể hiện, vậy thì thể hiện cho ai xem đây? Thiên hạ chẳng ai quan tâm, đám dân đen, ăn mày lại càng chán ghét, vậy để làm gì cơ chứ? Tuy không rõ tại sao nhưng trầu đầu hắn hiện lên một chữ “Trần”. Vậy người trên kiệu không ai khác chính là Lý Chiêu Thánh!
Tính ra thì phải thêm hai năm nữa mới diễn ra chuyện ấu chúa lên ngôi nổi tiếng ngàn đời, nên việc hôm nay hẳn nhiên cũng không liên quan đến việc truyền ngôi. Mà với Trương Viện mà nói thì làm gì cũng được miễn cho hắn no bụng là được, nên hắn cũng không muốn truy tìm đáp án gì ở chuyện này cả. Đơn giản chỉ là hắn tò mò mà thôi.
“Thật là hào nhoáng đấy. Hoàng đế bệ hạ cũng chẳng phải là đèn cạn dầu như lời đồn.”
“Đúng đấy. Nhưng đến giờ cũng chỉ có một cô công chúa biết truyền ngôi cho ai đây?”
“Có khi nào là truyền ngôi cho công chúa luôn không nhỉ. Hì hì! Thế thì lại thành chuyện cười thiên cổ à”
“Mấy tên các ngươi muốn rơi đầu cả lũ à. Câm hết cho ta.”
Một đám ăn mày ngồi bàn tán với nhau, cũng làm cho Trương Viện có chút giật mình, chuyện này đến cả ăn mày cũng biết thì đúng là ngày tàn của họ Lý cũng sắp đến rồi.
Mà chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến hắn, hắn chỉ thấy tiếc cho cô công chúa đang còn nhỏ dại này thôi, nghĩ về chuyện đời sau của cô mà chẳng thể kìm lòng thở dài một tiếng.
“Cậu đây là có nỗi lòng gì chăng?”
Bỗng nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên từ sau lưng hắn. Nghe thanh âm không phải là một tên ăn mày bình thường, hắn quay đầu nhìn lại. Là một người lão già năm mươi, sáu mươi tuối, dáng cao lớn, râu rậm mắt sâu, trời lạnh nhưng người lão chắc có chút gì tỏ ra là đang lạnh cả, mang trên mình bộ áo quần rách tả tơi nhưng cũng thấy được một vẽ uy nghiêm khác thường từ lão. Dĩ nhiên nhân gian bây giờ từ giàu có xuống nghèo đói cũng chỉ là chuyện trong gang tấc nên hắn cũng không lấy làm lạ. Mà theo kinh nghiệm đọc truyện mười năm của hắn thì có khi đây cũng là một vận may đổi đời của hắn, với cả hắn cũng đang buồn không ai hỏi han nên cũng trả lời:
“Phù... Phù...!Có trăm nỗi lòng, ngài có muốn hỏi cụ thể chăng?”
Lão già đáp
“Haha, không biết trăm nỗi lòng của cậu có nỗi lòng nào liên quan đến người trên kiệu đấy chăng?”
Nghe được câu hỏi của lão già ăn mày này, Trương Viện có chút chắc chắn với suy đoán của hắn, lại hỏi:
“Phù...!Thế thì chỉ có đôi ba nỗi lòng, muốn kể thì cũng dài, phù....! Ngài có muốn nghe chăng?”
“Ha ha, muốn nghe, thân già yếu này chẳng làm được gì chỉ muốn nghe tâm sự mà thôi.”
“Giá yếu”? Nghe được câu này Trương Viện muốn cười ra thành tiếng nhưng bụng hắn lại chả cho hắn cười nổi. Ngẫm rồi hắn bảo:
“Phù...Hôm nay ta chỉ kể cho ngài một nỗi lòng thôi, bụng ta không cho ta kể nhiều.”
“Được được, ta nghe”, lão già đáp rồi bắt đầu chăm chú nghe hắn kể chuyện.
Trương Viện cũng không để lão già chờ lâu cũng nhanh chóng kể:
-Ở đây chỉ có ta và ngài, nhưng ta vẫn xin thứ cho tại hạ có đôi điều bất kính với thánh thượng, phù...! tại hạ xin nói thẳng, cơ ngơi trăm năm của họ Lý rồi cũng đến lúc thay chủ rồi, nhưng e rằng mất không phải trong tay Huệ Tông Hoàng đế mà trong tay Chiêu Thánh công chúa.
Lão già mặt hơi ngưng lại, nếp nhăn trên trán siết chặt, hỏi:
-Ý của cậu đây là, khí số nhà Lý vẫn chưa tận?
Trương Viện lắc đầu, bảo:
-Khí số đã tận, chẳng thể vãn hồi, chỉ là kẻ ngoại thích trên triều kia vẫn cần một cái cớ để danh chính ngôn thuận mà thôi. Giờ vua tuy đã yếu, khi tỉnh lúc điên nhưng vẫn còn nguyên đó. Giang sơn tuy cát cứ phân tranh diễn ra khắp nơi, nơi thì họ Đoàn, nơi thì họ Nguyễn, nhưng nhà Lý vẫn là của nhà Lý, nếu không muốn trở thành tội nhân thiên cổ, ngàn đời phỉ nhổ thì người ấy sẽ vẫn phải chờ. Mà cho dù triều nào thì e là đám ăn mày chúng ta vẫn sẽ khổ thôi, quốc hưng bách tính khổ, quốc vong bách tính khổ, chúng ta đã quen chuyện này, có chăng thì có thời bớt khổ hơn thôi, cũng chả làm sao. Chỉ đáng thương cho cô công chúa một thân nữ nhi yếu đuối đó thôi, e là thế thân để cho người đời chửi mắng rồi. Haizzz!
Trương Viện cũng không giả vờ than thở, hắn thực sự thấy thương cho cô công chúa này, đúng là đoá hoa vàng trôi nổi chốn bể dâu.
Về phần lão già lại thêm tò mò, hỏi:
-Nhưng tại sao phải là thân nữ nhi? Không lẽ…
Hắn nhìn xuống Trương Viện, Trương Viện cười đáp:
-Ngài đoán đúng rồi đấy, chuyện Võ hậu khi xưa e là sắp lặp lại rồi. Nhưng kết cục sẽ khác, Võ hậu nắm được thực quyền, trấn áp quần hùng, không phải là nữ tử bình thường, nhưng Chiêu Thánh tuổi còn nhỏ, nào có quyền uy gì, xung quanh nàng toàn là kẻ nối giáo cho giặc, gian thần tặc tử, chẳng làm được trò trống gì. Việc lên ngôi rồi cũng sẽ trở thành cây cầu nối cho chuyện phía sau mà thôi.
Lão già nhìn lại Trương Viện một lần từ trên xuống dưới, mắt loé tinh quang, hiển nhiên trong sự âu lo cũng có đôi phần vui sướng, bảo:
-Không ngờ giữa đám ăn mày này lại có một người suy nghĩ sâu xa như cậu đây. Có thể hỏi tên của cậu được chăng?
Viện vốn chẳng cần phải che dấu tên họ làm gì vả lại hắn cũng muốn đánh cược vào chuyện này xem, liệu hắn có thể một bước đổi đời không, nên đáp:
-Ta họ Trương tên Viện, khôi ngô tuấn tú, vừa tròn 18 tuổi, tài sơ học thiện, chưa từng đọc sách thành hiền gì. Nhà vốn nghề nông ở Nghệ An, nhưng hơn chục năm trước vì loạn Phạm Du mà tan hoang cả, giờ còn mỗi thân này lang thang kiếm ăn mà thôi.
Trương Viện rất tâm đắc với “sơ yếu lý lịch” mà hắn vừa tạo, thầm nhắc mình phải nhớ cho được những cái này, sau có ai hỏi thì cứ trả lời vậy là xong, chả cần nói nhiều làm gì.
Lão nhà nhìn bộ quần áo có phần kỳ quặc của họ Trương thì cũng không nghi ngờ gì nhưng cũng hỏi:
-Cậu không tò mò về ta sao?
Hắn đáp:
-Ông thích nói thì nói, ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, với cả bụng cũng đói rồi, ta kể ông nhiều vậy rồi, ông mời ta một bữa đi!
Lão già cười đáp:
-Haha! Cậu cũng được đấy, bảo bèo nước gặp nhau lại muốn ta mời cơm, không biết ngại là gì. Được, theo ta, ta mời cậu một bữa.
“wtf, ngại gì chứ, sắp chết đến nơi rồi lão già ạ. Mà biết ngại thì ai lại làm ăn mày cơ chứ.” Hắn nghĩ.
Lão già nhìn đoàn người đã đi qua được một hồi, cũng chả ở lại thêm làm gì, quay lại bảo với Trương Viện:
-Đi! Ta đi ăn, vừa đi vừa kể.
Nghe đến ăn, con ngươi của Viện sáng hẳn lên, cả người đang run lên bần bật vì rét cũng ngưng lại, đứng thẳng người dậy. Hắn hà hơi lên đôi bàn tay đã bị cái lạnh làm cho trắng đi, rồi lại xoa xoa, xong nhanh chóng nhét lại vào ống tay áo, như sợ hơi ấm bị cái lạnh lấy đi mất. Sau đó chẳng nghĩ ngợi gì mà đi theo ông lão, tuy có chút sợ nhưng mà với hắn chết sớm chết muốn thì cũng chết, thử đi theo một lần xem sao, dù sao cũng đã chết một lần rồi, chả có gì phải sợ cả.
Đi được chừng đoạn thì rẽ vào căn hẻm nhỏ, xung quanh xộc lên mùi cá tanh hôi, khiến Trương Viện không kìm được mà rút tay ra bịt mũi lại, bấy giờ hắn cũng có chút hối hận rồi. Lúc này, lão già đứng lại trước một ngôi nhà cũ kỹ, rêu xanh phủ kín ở cuối hẻm, lão đẩy cửa từ từ bước vào, rồi mở miệng bảo nhỏ với Trương Viện, hắn nghe xong cũng giật mình kinh hãi:
-Ta họ Quách tên Bốc.
Truyện Hoa Giữa Đế Đô 2 tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | yuanhuang |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |