Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cẩu hùng cứu mỹ nhân

Phiên bản Dịch · 2443 chữ

Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công

Chương 19 cẩu hùng cứu mỹ nhân

Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối

-----

"Mẹ kiếp, quá bá đạo!"

Triệu Côn kinh ngạc há hốc mồm, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình.

Tề Tâm Nguyệt, người nổi tiếng là Mặt Nạ Hiệp, luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng, lúc này không những xinh đẹp như tranh, rực rỡ tỏa sáng, mà còn chủ động khoác tay Cao Quân. Nhìn bóng lưng hai người rời đi, trông thật lãng mạn như trong một bức tranh hữu tình.

Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, người phụ nữ thân hình vừa vặn, đường cong uyển chuyển. Chỉ nhìn bóng lưng cũng khiến người ta cảm thấy họ rất xứng đôi.

Đương nhiên, ở trong mắt người khác thì lãng mạn, còn thực tế hoàn toàn là Tề Tâm Nguyệt đang kéo Cao Quân đi.

Khi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, Tề Tâm Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, muốn buông tay ra, nhưng lại phát hiện bị hắn ta đang kẹp chặt. Hơn nữa, tên khốn kiếp này còn cố ý đưa khuỷu tay chạm vào đỉnh núi tuyết đầy đặn của nàng.

"Tên khốn đáng chết, ngươi đủ rồi!" Tề Tâm Nguyệt đỏ bừng mặt, đẩy hắn ra: "Ta biết ngay ngươi sẽ thừa cơ chiếm tiện nghi."

"Cái gì? Ngươi đang nói gì vậy? Ta hoàn toàn không hiểu." Cao Quân giả vờ ngây thơ, bộ dạng vô lại khiến Tề Tâm Nguyệt hận không thể đá hắn vài cái.

Đúng lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, tiết tự học buổi tối kết thúc.

Cao Quân mừng thầm trong lòng, đột nhiên nhớ ra còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, hắn không nói lời nào, quay người đi ngay.

Tề Tâm Nguyệt tức giận đến mức lửa bốc lên đầu, không thèm giữ hình tượng mà mắng: "Tên khốn, quả nhiên là chiếm tiện nghi xong rồi đi..."

Lúc này Cao Quân đã đi được một đoạn, quay lại vẫy tay: "Lát nữa ta sẽ đến ký túc xá của ngươi tìm ngươi, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn, đừng quên cho ta biết sự thật ngươi là ai nhé!"

Một câu nói khiến Tề Tâm Nguyệt lập tức căng thẳng. Đúng vậy, trong lần tiếp xúc này, nàng đã tiết lộ quá nhiều. Tên ngốc này đến giờ vẫn chưa nhận ra nàng là ai, nếu nói hết ra, thì phải đối mặt như thế nào?

Nghĩ đến đây, Tề Tâm Nguyệt khẽ bật cười, dù sao hai người cũng không phải là kẻ thù, ngược lại...

Tề Tâm Nguyệt đỏ mặt, tim đập thình thịch, như thể trong nháy mắt trở lại thời thanh xuân năm đó. Vô số kỷ niệm ngọt ngào hiện lên trong đầu, nàng vô thức bước về phía ký túc xá, giống như một cô dâu về phòng tân hôn, đang chờ đợi tân lang về vậy.

Thời gian hẹn solo sắp đến, Cao Quân nhanh chóng chạy đến sân bóng rổ phía sau.

Vì là sân bóng rổ ngoài trời, nên không có đèn chiếu sáng, nên buổi tối nơi này rất ít người. Thỉnh thoảng mới có một hai cặp uyên ương xuất hiện, nhưng khi thấy có người cũng sẽ lập tức rút lui.

"Người anh em, thật sự phải làm như vậy sao?" Cao Quân đến sân bóng rổ, tên mọt sách Triệu Hải Nham thì vẫn còn rối rắm.

Đối phó với loại mọt sách này, ngươi càng giảng đạo lý thì hắn càng lề mề. Chuyện tới trước mắt, Cao Quân thẳng thừng nói: "Cơ hội ta đã giúp ngươi tranh thủ rồi, kế hoạch cũng đã vạch ra xong, đối phương sắp đến rồi. Làm hay không chỉ cần nói thẳng một câu, nếu không, ta lập tức rút lui."

Hắn nói như vậy, lập tức đẩy Triệu Hải Nham đến bờ vực thẳm.

Hắn ta đang suy nghĩ về tình hình của mình, là một học sinh nghèo, như chim phượng hoàng từ vùng núi sâu. Dù có là tiến sĩ, nhưng trong giới hôn nhân, hắn ta quả thực không phải là người được săn đón.

Cho nên, những chuyện như mai mối, hắn tuyệt đối không dám nghĩ đến. Tình cờ lại gặp phải tình yêu sét đánh với Điền Ni, đối phương là sinh viên năm nhất, chưa từng trải đời, chưa có tâm lý thực dụng. Không giống như những người phụ nữ đã trưởng thành trong xã hội, gia đình cô ấy cũng ở xa tận chân trời góc bể. Nếu có thể xây dựng tình cảm trong thời gian học tập và tốt nhất là kết hôn, đó quả thực là lựa chọn sáng suốt.

Hơn nữa, Triệu Hải Nham rất tự tin vào bản thân. Đợi đến khi nghiên cứu của hắn có thành quả, với số tiền thưởng lớn và kinh phí nghiên cứu khổng lồ, hắn ta nhất định có thể đảm bảo cho vợ con một cuộc sống tốt đẹp.

Hắn rất tự tin vào tương lai, nhưng hiện tại... điều quan trọng nhất là làm sao để chinh phục được trái tim của Điền Ni. Bởi vì hiện tại hai người vẫn còn là người xa lạ.

Hắn nhìn nhìn Cao Quân, không thể phủ nhận kế hoạch của Cao Quân rất hiệu quả và hấp dẫn, nhưng hắn luôn cảm thấy nó giống như sự cám dỗ của ma quỷ.

Suy nghĩ kỹ càng, tên mọt sách cắn răng, gật đầu nói: "Chết thì chết, làm thôi!"

"Cái này, đúng rồi, chính là như vậy. Lấy vợ trong lúc nguy hiểm, huống chi đây cũng không phải là nguy hiểm lớn gì. Ngươi đi chuẩn bị đi, ta sẽ đợi bọn họ ở đây. Tuyệt đối không được phân tâm, phải nắm chắc cơ hội." Cao Quân nhắc nhở.

Tên mọt sách run rẩy gật đầu, khuôn mặt đầy lo lắng ẩn mình trong bóng tối.

Cao Quân cũng chuẩn bị. Hắn mặc bộ đồng phục của trường, còn đeo một chiếc kính râm đã chuẩn bị sẵn. Trong môi trường tối đen này, hắn trông như một người bị bệnh tâm thần.

Đợi một hồi, quả nhiên đúng như hắn ta dự đoán, Tề Diệu và Điền Ni đến.

Người luyện võ tính khí nóng nảy, đã hứa hẹn hẹn đơn đấu thì nhất định không thất hẹn. Thua người chứ không thua trận, dù không phải là đối thủ, cũng phải có dũng khí đối mặt với địch thủ.

Chỉ là Cao Quân nhìn bọn họ, cười khổ không thôi, vốn tưởng rằng đến trường học sẽ như thiên đường, ai ngờ lại phải hẹn đánh nhau trước.

Tề Diệu nhanh chóng tiến đến, khí thế bất phàm, tràn đầy sự tự tin. Điền Ni đi theo sau, hết lời khuyên nhủ rằng có thể thương lượng thì đừng động thủ, oan gia nên giải không nên kết, huống chi đối phương còn là thầy giáo… Những lời khuyên giải nhiều như vậy, nhưng tiếc là tiểu nha đầu Tề Diệu không chịu nghe lọt tai chút nào.

Trước đó, Cao Quân đã nhìn thấy nội y đáng yêu của Tề Diệu. Quần của nàng bị rách khiến nàng mất hết mặt mũi. Sau đó nàng lại liên tiếp thất bại trong bảy tám lần quật ngã, nếu thêm hai lần nữa phỏng chừng Cao Quân suýt… bắn.

Vài lần liên tiếp mất mặt trước mặt hắn ta, nếu không đánh hắn một trận, e rằng trong lòng nàng sẽ để lại bóng ma.

Nha đầu này mang khí thế hùng hổ tiến đến, nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Cao Quân. Nàng không nhịn được cười lạnh: "Tên lưu manh đáng ghét kia chẳng lẽ không dám đến? Đúng là đồ hèn nhát."

Điền Ni nghe vậy mừng rỡ, vội vàng nói: "Hắn ta không đến càng tốt, chúng ta mau về đi, nơi này tối om quá, ta có chút sợ."

"Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì!" Tề Diệu khí phách nói.

Đúng lúc này, đột nhiên một tên giống người bệnh tâm thần mặc đồng phục, đeo kính râm nhảy ra. Hắn nhìn kỹ bọn họ qua kính râm, chép chép miệng dùng giọng khàn khàn nói: "Hắc, hai cô nàng này thật xinh đẹp, khuôn mặt này, thân hình này, đôi chân dài này, cái này lớn…"

"Má nó." Tề Diệu lập tức chửi tục: "Mẹ kiếp, con mẹ ngươi làm cái gì vậy, tối đen như mực còn đeo kính râm, có bệnh à?"

"Đúng, ta chẳng phải là có bệnh sao, bệnh tương tư, nhớ đàn bà, nhớ muốn chết." Cao Quân cười hắc hắc( nụ cười đê tiện): "Hai người đến nơi đây tối om như vậy, có biết đây là nơi những tên tiểu tử nhà nghèo không có tiền thuê phòng dẫn bạn gái đến để đánh dã chiến hay không? Hai người đến đây, chẳng lẽ là GAY hả?"

"Cút mẹ mày đi." Tề Diệu giận tím mặt: "Không muốn chết thì mau cút, không thì lão nương giết chết ngươi."

"Hắc, đến đi, đến giết ta đi, ngàn lần đừng có khách khí." Cao Quân cười khinh thường, miệng đầy lời trêu ghẹo.

Tề Diệu, với tính khí nóng nảy, làm sao chịu đựng được. Nàng mắng một tiếng rồi trực tiếp lao lên đá một cú vào hông, mũi chân hướng thẳng vào thái dương của Cao Quân. Đây là một chiêu rất hung ác, có thể khiến người ta bị chấn thương nặng.

Đương nhiên, đối phó với lưu manh thì không cần khách khí, nhưng nha đầu này không khỏi quá hung ác đi, đặc biệt là với những kẻ trêu ghẹo nàng. Có cần phải tàn nhẫn như vậy không?

Cú đá của nàng cực kỳ nhanh và mạnh, người bình thường không thể tránh né.

Nhưng đối thủ của nàng là Cao Quân, hơn nữa là lúc Cao Quân toàn lực thi triển năng lực.

Mắt thấy sắp bị đánh trúng, Cao Quân đột nhiên khom người xuống. Tưởng rằng hắn muốn cúi đầu né tránh, Tề Diệu lập tức muốn đổi chiêu, chuẩn bị phát động đợt công kích tiếp theo. Nhưng bất ngờ, Cao Quân giống như đột nhiên nhấn nút tăng tốc, "xoẹt" một cái lao về phía nàng.

Đặc biệt là dáng vẻ nửa khom người, giống như một con báo săn bắt đầu săn mồi, tốc độ nhanh đến mức nàng chưa kịp chớp mắt, thì một nhát chém bằng lưỡi kiếm tay của Cao Quân đã bổ vào chỗ sau tai ba tấc.

Đó là nơi động mạch cổ, nếu bị đánh mạnh, máu lưu thông sẽ bị tắc nghẽn, không thể chảy lên trên não, dẫn đến tình trạng thiếu máu não và tạm thời hôn mê.

Cũng không giống như những gì diễn ra trong phim, chém một nhát nhẹ vào cổ đối thủ là họ ngất xỉu. Nếu không hiểu rõ, có khi lại chữa được bệnh thoái hóa đốt sống cổ cho đối phương.

"Điều này không có khả năng..." Đó là suy nghĩ cuối cùng của Tề Diệu trước khi bất tỉnh. Đánh chết nàng cũng không tin rằng con người có thể sở hữu tốc độ nhanh như vậy.

Nhưng sự thật tàn khốc không cho phép nàng không tin. Cao Quân thực sự chỉ bằng một chiêu đã đánh ngất nàng.

"A!" Điền Ni hoảng hốt khi thấy Tề Diệu đột nhiên ngã xuống đất, sợ đến hồn vía lên mây: "Diệu Diệu, ngươi…"

Nhìn thấy Cao Quân đang tiến lại gần, Điền Ni sợ đến mức mặt mày tái nhợt, vội vàng lùi lại. Nhưng vì không nhìn đường, nàng đột nhiên vấp ngã.

Nàng không thể nào tưởng tượng được trong trường học lại có một tên lưu manh ác quỷ như vậy. Dù trường học có an ninh rất tốt, nhưng vì số lượng học sinh quá đông, bảo vệ cũng không thể kiểm tra từng người, khó tránh khỏi có kẻ trà trộn vào, nhưng không ngờ lại dám làm điều ác ở đây.

Điền Ni ngồi trên mặt đất, sợ đến mức phát khóc, thậm chí không dám nhìn Cao Quân.

Cao Quân từng bước tiến lại gần, trên mặt nở nụ cười dữ tợn, ngả ngớn nói: "Hắc hắc, tiểu nha đầu ngoan ngoãn nghe lời ta, ngoan ngoãn theo ta. Nếu không, ta cũng sẽ đánh ngươi ngất xỉu, rồi làm những chuyện cần làm. Nhưng ta là người rất thương hoa tiếc ngọc, một người vui không bằng nhiều người vui, để ngươi cũng phải cùng vui vẻ với ta."

"Ngươi, ngươi đừng đến gần! Đến gần nữa ta sẽ gọi người!" Đó là lời đe dọa cuối cùng của Điền Ni.

Cao Quân nói ra 1 câu thoại kinh điển của lưu manh: "Gọi đi, ngươi có gọi khàn cả cổ họng cũng sẽ không có ai để ý đến ngươi, ngoan ngoãn theo ta đi."

Nói xong, Cao Quân cúi người định sờ mặt nàng. Điền Ni sợ đến mức hét lên thất thanh, tiếng hét vang trời.

"Dừng tay!!" Ngay lúc đó, anh hùng cuối cùng cũng xuất hiện.

Cao Quân ngẩng đầu nhìn lên, suýt nữa thì bật cười. Tên mọt sách kia một tay chống hông, một tay run rẩy chỉ vào hắn, trông như sắp tè ra quần.

Cao Quân hừ lạnh một tiếng, nói: "Tên ngốc nào đây? Cút đi cho ta."

Vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân quả thật luôn hiệu quả, nhưng đáng tiếc nam chính diễn xuất quá tệ. Trước đó, Cao Quân cũng không để cho hắn lời thoại. Tên mọt sách lắp bắp nửa ngày mới nói: "Đây là ban ngày ban mặt... không đúng, đây là đêm tối gió lạnh, trăng sáng sao thưa, ngươi lại công khai bạo hành nữ sinh, ngươi là cái đồ lưu manh!"

Ui da, nghe hắn ta nói mà toàn thân Cao Quân nổi da gà. Thôi, đừng nói lời thoại nữa, dùng hành động mà nói chuyện đi.

"Mẹ kiếp, ngươi muốn chết phải không? Ta đánh chết ngươi!" Cao Quân lao tới, vung tay tát cho hắn ta một cái.

Cái tát này hoàn toàn đánh thức tên mọt sách, hoặc cũng có thể nói là đánh cho hắn ta tức giận. Hắn hét lớn một tiếng rồi lao vào Cao Quân, thi triển võ công chính tông của giang hồ: vương bát quyền (lung tung quyền)!

Bạn đang đọc Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công( Bản Dịch) của Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.