Bóng Dáng Tuyệt Mỹ, Ánh Sáng Mù Mắt
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Cao Quân thành công khơi dậy tinh thần chiến đấu của tiểu nha đầu, vui vẻ nói: "Đúng rồi, người trẻ tuổi phải tràn đầy nhiệt huyết, tinh thần phấn chấn. Kẻ thù mạnh mẽ luôn luôn gặp phải, trên con đường tiến bộ làm sao có thể thuận buồm xuôi gió. Nhưng ngươi phải nhớ một điều, kẻ thù cũng giống như chúng ta, đều là hai tay, hai chân, hai vai gánh một cái đầu. Bọn họ làm được, chúng ta nhất định cũng có thể làm được. Không bao giờ chịu thua!"
"Ừkm!" Tiểu nha đầu nghiêm túc gật đầu, tinh thần phấn chấn, trong mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực. Nàng nhìn Cao Quân nói: "Thực ra, ngoài việc ngươi hơi lưu manh ở bên ngoài ra, thì cũng coi là người tốt."
Cao Quân đổ mồ hôi, nghĩ thầm: "Lưu manh mà còn là người tốt à?" Có truyền thuyết kể rằng, một cô gái bị cưỡng hiếp nhưng không báo cảnh sát, hỏi lý do thì nói là một đêm làm năm lần, cảm giác rất khác lạ.
Nếu xét theo góc độ này, lưu manh cũng được coi là người tốt!
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Tề Diệu thấy ánh mắt Cao Quân như cười như không, lén lút, mặt không khỏi phát sốt. Tính khí nàng vẫn nóng nảy, giả vờ lạnh lùng hỏi: "Điền Ni đâu rồi?"
"Ha ha, ngươi cũng nên xem ít chương trình thực tế lại đi." Cao Quân cười nói: "Nàng bị bong gân chân, được vị anh hùng cứu đưa đến phòng y tế rồi."
"Ta đi tìm nàng..." Tề Diệu nói xong liền bước đi, rõ ràng nàng không muốn ở lại một mình với Cao Quân.
Nhưng vừa bước đi, nàng vẫn tính còn có chút lương tâm, quay đầu lại hỏi: "Ngươi sao rồi, hay là ta cũng đưa ngươi đến phòng y tế đi, có vẻ ngươi chảy rất nhiều máu?"
"Ta không sao, chảy máu một chút có thể giảm lượng mỡ máu và độ nhớt trong máu." Cao Quân nghiêm túc nói.
Tề Diệu sửng sốt, không ngờ hắn lại lạc quan và khoan dung như vậy, có thể nhìn thấy mặt tốt từ chuyện xấu. Tâm lý này thật phi thường.
"Vậy ta đi đây." Tề Diệu nhỏ giọng nói, thái độ thay đổi rất nhiều, giống như sau khi tan học được bạn trai đưa về nhà, luyến tiếc chia tay.
Cao Quân gật đầu, vẫn ngồi trên mặt đất mà không đứng dậy.
Dù sao Tề Diệu cũng là người luyện võ, tính cách thẳng thắn. Thấy hắn không sao, nàng liền quay người rời đi.
Chờ nàng đi xa, biến mất trong bóng tối, Cao Quân mới từ từ đứng dậy, lau nước sốt cà chua trên mặt đi, thư giãn gân cốt, trông có vẻ mọi việc khá thuận lợi.
Nhưng đôi mắt hắn lại như chim ưng, lặng lẽ quét nhìn xung quanh. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở yếu ớt đang dao động gần đó, vừa xuất hiện không lâu, nhưng lại không thấy bất cứ ai.
"Tên này rốt cuộc là ai? Chắc chắn không phải di chuyển tức thời. Con mẹ nó, chẳng lẽ là người vô hình?" Cao Quân vừa khiếp sợ, vừa phẫn nộ nghĩ thầm.
Nếu thực sự là người vô hình, thì cũng có thể giải thích tại sao trước đó ở cửa nhà máy của Triệu Hải Nham, rõ ràng nhìn thấy người lại không xảy ra va chạm.
Tàng hình phỏng chừng là khả năng mà tất cả đàn ông trên đời đều khao khát, phòng ngủ, phòng tắm tùy ý đi lại, thật là ung dung tự tại.
Mẹ kiếp, ông trời bất công quá!
Mà đáng sợ hơn là kẻ địch lại sở hữu khả năng thần kỳ như vậy, mức độ nguy hiểm không cần phải bàn.
Nhưng dù kẻ địch bí ẩn khó lường, trong lòng hắn vẫn không hề có chút sợ hãi nào. Trên đời này không có ai là bất khả chiến bại, chỉ có ý chí thép, khí thế không sợ hãi mới là bất khả chiến bại thực sự.
"Tên này vẫn đang dò xét, chắc là đang giám sát Triệu Hải Nham, đồng thời cũng quan sát ta." Cao Quân thầm nghĩ.
Cao Quân đương nhiên không thể đánh rắn động cỏ, nhưng cứ đứng ngây ngốc cũng không được. Hắn hắc hắc( điệu cười đê tiện), dựa vào khả năng cảm ứng mạnh mẽ, có thể cảm nhận được sự dao động của hơi thở yếu ớt, nhưng lại không thể khóa chặt, chỉ biết được hướng đi đại khái.
Hắn cười thầm trong lòng, rồi đi thẳng một cách nghênh ngang, cởi thắt lưng, cởi quần đi tè…
Ngay khi rút ra "Đại gia hỏa," hắn rõ ràng cảm nhận được hơi thở kia dao động mạnh mẽ. Cao Quân nheo mắt, trong lòng suy nghĩ nhanh chóng: "Bây giờ ra tay, ít nhất có năm phần chắc chắn đánh chết tên này, nhưng cũng có năm phần khả năng thất bại. Đến lúc đó, đánh rắn động cỏ, kẻ địch sẽ đoán được thân phận của ta… Không được, không thể liều lĩnh!"
Hắn âm thầm quyết định, bởi vì phải suy nghĩ cho cục diện chung.
Cấp trên đã biết gián điệp của kẻ địch đã bí mật trà trộn vào trường học, muốn lấy được bí mật mà Triệu Hải Nham đang nghiên cứu và phát triển. Lý do chúng ta biết được tin tức này là vì trong nội bộ cấp cao của chúng ta có kẻ phản bội, có gián điệp.
Nếu không, triều đình đã cho Triệu Hải Nham ngừng nghiên cứu hoặc chuyển đến nơi khác.
Nhưng một ngày gián điệp chưa bị tiêu diệt, tai họa ngầm sẽ không bao giờ chấm dứt. Vì vậy, cho Triệu Hải Yến làm mồi nhử, dụ bọn chúng ra tay, chờ cơ hội tiêu diệt. Đương nhiên, tốt nhất là bắt sống nội gián để tìm ra kẻ phản bội trong nội bộ.
Đồng thời, trong lòng Cao Quân còn có một ý nghĩ: "Nhà vệ sinh công cộng thường xuyên lui tới, nhìn thấy người đồng giới đang giải quyết nhu cầu, phần lớn mọi người đều sẽ thờ ơ, không để ý vì không có gì đáng xem.
Nhưng khi ta đi tè, hơi thở của tên này rõ ràng có sự dao động. Điều này có hai khả năng: một, người vô hình này chắc là phụ nữ; hai, tên này bẩm sinh nhỏ bé, thấy 'cái đó' của ta to như cột trời nên hắn tự ti!"
Trong lúc căng thẳng như vậy, hắn vẫn không quên đùa cợt, quả nhiên xứng đáng là đặc công Vương Bài.
Kết thúc việc đi tè, mặc quần áo chỉnh tề, huýt sáo, vênh váo đi thẳng. Cho đến khi bóng dáng Cao Quân biến mất, trong bóng tối mới truyền đến một tiếng hừ lạnh!
Buổi tối tự học kết thúc, khuôn viên trường học rất náo nhiệt.
Sinh viên lên đại học, đều là người lớn, vì vậy không có chế độ tắt đèn bắt buộc. Sinh viên có thể tự do sắp xếp thời gian buổi tối, đặc biệt là ở một trường đại học danh tiếng như thế này, nơi tuyển sinh đều là sinh viên giỏi. Nhà trường tin tưởng vào khả năng tự chủ của họ, ít nhất là những người ra ngoài vào quán net thức đêm cũng không có nhiều.
Chỉ là sân trường rất náo nhiệt, phần lớn là các cặp đôi nam nữ, có người vừa quen biết, có cảm tình với nhau, có người là cặp đôi mới yêu, cùng nhau tản bộ, vừa có thể rèn luyện sức khỏe, vừa có thể tăng cường tình cảm.
Nhìn thấy họ sánh vai bên nhau, Cao Quân không khỏi tăng tốc bước chân thầm nghĩ: "Tề Tâm Nguyệt, tiểu nha đầu ngươi rốt cuộc là ai?"
Ký túc xá giáo viên là một trong hai tòa nhà cũ duy nhất của trường học mới này. Nơi đây trước kia cũng là trường học, được xây dựng vào những năm 1960, một trường dạy nghề. Ba của Cao Quân chính là người tốt nghiệp từ đây, là thợ điện kỳ cựu. Năm đó nếu không nhập ngũ, ông ấy cũng sẽ đến đây để học.
Vài năm trước, vì làn sóng phổ cập đại học, trường dạy nghề thiếu sinh viên, đúng lúc Đại học Tần Hải nổi lên, mở rộng quy mô một cách điên cuồng, liền chiếm lấy nơi này và cải tạo thành khoa ngoại ngữ.
Điều duy nhất không thay đổi chính là tòa nhà hành chính và ký túc xá giáo viên, nhằm mục đích tiết kiệm. Còn tòa nhà giảng dạy và ký túc xá mới được xây dựng dành cho sinh viên, điều này cũng rất đáng quý.
Cao Quân bước vào tòa nhà ký túc xá mà ba mình từng sống ba năm, không hề có cảm giác thân thuộc, ngược lại còn thấy hơi âm u.
Tòa nhà ký túc xá được xây dựng vào những năm 1960, dù đã được sơn sửa lại, vẫn toát ra hơi thở mục nát. May mắn là ký túc xá đã được cải tạo, tất cả đều là phòng đơn, còn được bổ sung thêm nhà vệ sinh riêng, nhưng nhà vệ sinh công cộng hai bên hành lang vẫn còn tồn tại.
Loại nhà vệ sinh này là nguồn cảm hứng cho vô số tiểu thuyết kinh dị, chẳng hạn như vòi nước không đóng được, vòi nước chảy máu, người bí ẩn vào nhà vệ sinh lúc nửa đêm, hay tóc dài trong bồn cầu…
Chẳng những người bình thường, ngay cả Cao Quân cũng hơi rùng mình. Đáng thương thay, sau này hắn ta cũng phải ở đây.
Nhà quá cũ, tầng một ẩm thấp, tầng thượng quá nóng, vì vậy giáo viên được bố trí ở tầng hai, ba, bốn. Đương nhiên giáo viên ở đây không nhiều, phần lớn họ đều có nhà riêng ở bên ngoài, hàng ngày lái xe đi làm, mới có phong thái của 1 người giáo viên đại học.
Như vậy, tòa nhà ký túc xá càng thêm trống trải. Đi trên hành lang, tiếng bước chân vang vọng, "đùng đùng đùng," giống như có người đi theo sau mình vậy.
Tuy nhiên, tâm trạng của Cao Quân lúc này rất vui vẻ, nóng lòng muốn gặp mặt Tề Tâm Nguyệt một cách trần trụi… à chân thành. Hắn rất muốn biết tiểu nha đầu này rốt cuộc là ai. Trước đây ánh mắt nàng nhìn mình, vô tình lộ ra vẻ như gió như cát, quấn quýt không rời, rõ ràng hai người đã từng có nhiều chuyện xưa với nhau.
Cao Quân đã sớm tìm hiểu, Tề Tâm Nguyệt ở phòng 308, tầng ba, số 38 rất hợp với phụ nữ.
Đến trước cửa, hắn ta còn hơi căng thẳng, giống như đến khách sạn hẹn hò, phụ nữ đã tắm xong, nằm trên giường chờ hắn vậy.
Cửa phòng không khóa, hé một khe hở, Cao Quân mừng rỡ: "Chẳng lẽ là cố tình muốn để cửa cho ca ca ta vào…"
Hắn không chút do dự, đẩy mạnh cửa phòng. Loại ký túc xá cũ này chỉ có mười mấy mét vuông, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết, chỉ là cảnh tượng nhìn thấy hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng…
Trong không gian chật hẹp có một người phụ nữ, chính xác hơn là một người phụ nữ bán khỏa thân, lưng trần bóng loáng như ngọc đang quay lưng về phía hắn.
Có câu, nhìn thấy bóng lưng muốn phạm tội và Cao Quân bây giờ có cảm giác như vậy.
"A... Ngươi là ai!?"
Nghe thấy tiếng mở cửa, người phụ nữ đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Cao Quân, lập tức hoảng sợ, kinh hãi hét lên.
Dù một phần kinh hoàng và sợ hãi, nhưng khuôn mặt kia vẫn khiến Cao Quân kinh ngạc không thôi.
Tuy nhiên, Cao Quân không có cơ hội chiêm ngưỡng kỹ, chỉ biết rằng cô ấy rất đẹp, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng nếu nhìn tiếp thì thực sự phạm tội. Vào lúc quan trọng, Cao Quân cái khó ló cái khôn, đột nhiên trợn trắng mắt, hai tay chống tường, sờ vào khung cửa, nói: "Xin hỏi có phải cô là người gọi người massage mù đến không?"
"A?" Người phụ nữ sững sờ, hai tay vòng trước ngực, xoay người nửa vòng, nhìn kỹ vào mắt của Cao Quân.
Chỉ thấy hắn ta trợn trắng mắt, mí mắt không được tự nhiên chớp chớp, trông thực sự giống như người mù.
"Ngươi... ngươi là người mù?" Người phụ nữ yếu ớt hỏi.
Tay Cao Quân vẫn đang sờ khung cửa, trợn trắng mắt, không có thần thái, cũng không tập trung, gật đầu nói: "Đúng vậy, là người của tiệm massage ở cổng. Có thầy giáo ở đây gọi điện thoại yêu cầu massage tận nhà, xin hỏi có phải là cô không?"
"Không phải, ngươi tìm nhầm rồi." Người phụ nữ lịch sự nói, rõ ràng là người có tâm địa tốt.
"Ngại quá." Cao Quân nói một tiếng, từ từ xoay người, đưa tay sờ tường, chậm rãi rời ra.
Người phụ nữ vội vàng bước tới đóng cửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa mới xoay người, nàng đột nhiên nhận ra điều gì đó, lập tức giận dữ: "Hỏng rồi, bị lừa rồi, tên này giả vờ!"*
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 37 |