Tương Kế Tựu Kế
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Đổng Minh Uy cười lạnh trong lòng, bề ngoài giả vờ sợ hãi, lau mồ hôi lạnh trên trán, cười xin lỗi: "Ngại quá, người xưa có câu, ban ngày không nói người, ban đêm không nói ma, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở Cao lão sư, đêm tối đi lại nên cẩn thận một chút, thà tin là có còn hơn là không có."
"Đúng, đúng, cám ơn Đổng lão sư đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ chú ý." Cao Quân vội vàng nói, chỉ là giọng nói có vẻ hơi run rẩy.
Trong lòng Đổng Minh Uy càng vui mừng hơn, lập tức nói: "Nếu vậy, ta về trước, có chuyện gì cứ gọi ta, ta ở phòng 414."
Cao Quân liên tục gật đầu, tiễn hắn ta đến cửa, rồi quay người trở lại nói: "Ta ở 404, hắn ở 414, còn không may mắn hơn ta."
"Ngươi còn tâm trạng cười à. Tòa nhà này thật sự rất tà dị, nếu không phải ta chưa tìm được nhà phù hợp, ta đã chuyển đi rồi." Tề Tâm Nguyệt vẫn còn sợ hãi, nói.
"Ngươi sợ hãi sao! Không bằng tối nay ta ngủ cùng ngươi?" Cao Quân cười hớn hở nói.
"Ngươi đừng có bày ra bộ mặt đê hèn này, sắc quỷ còn đáng sợ hơn so với ma quỷ." Tề Tâm Nguyệt lập tức nói tiếp: "Nhưng chuyện hắn nói lúc nãy, ta cũng từng nghe nói qua, có phải là sự thật không?"
Cao Quân khinh thường cười một tiếng, nói: "Ngươi vừa rồi không phải cũng nói rồi sao, cái chết của cậu học sinh đó chỉ là một tai nạn, xuất huyết não do chấn thương, do mạch máu nhỏ vỡ ra, trong thời gian ngắn không có phản ứng, thậm chí chụp CT cũng không phát hiện ra.
Thời gian dài, diện tích xuất huyết càng lúc càng lớn, mới có triệu chứng vỡ mạch máu xảy ra, thường là lúc đó đã qua thời gian vàng để cứu chữa, tỷ lệ tử vong là rất cao."
"Vì vậy hắn không cam lòng, có lẽ sẽ quay lại trường học, dù sao cũng không muốn bỏ lỡ ảnh tốt nghiệp." Tề Tâm Nguyệt run rẩy nói. Do nàng đang mặc váy ngủ mỏng manh, bầu ngực đung đưa như sóng gợn.
Cao Quân cười nói: "Yên tâm đi, dù có ma thật cũng sẽ không tìm ngươi đâu, theo quan sát của ta, có vẻ hôm nay ngươi không có mặc áo ngực."
"Ta… A…!" Tề Tâm Nguyệt hoảng hồn, vội vàng dùng hai tay ôm ngực.
Không thể phủ nhận, áo ngực là một trong những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại, nâng cao đường cong của phụ nữ một cách đáng kể, đồng thời có chức năng bảo vệ sức khỏe nhất định.
Nhưng điều đó chỉ thể hiện vào ban ngày, ban đêm mặc ngủ rất khó chịu, Tề Tâm Nguyệt cũng không ngoại lệ, thay đồ ngủ đương nhiên là phải cởi ra.
Lúc nãy Cao Quân lỡ chạy vào, xong xảy ra một loạt chuyện, khiến nàng ta quên mất chuyện không mặc áo ngực.
Vừa rồi Cao Quân đột nhiên nói, nàng mới phát hiện, tên khốn này không biết đã nhìn bao lâu rồi.
"Ngươi là đồ khốn kiếp, ta…" Tề Tâm Nguyệt muốn nổi giận, đương nhiên là muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng chuyện ma quỷ mà Đổng Minh Uy kể dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, ngoài cửa chính là hành lang mà truyền thuyết nói sẽ có tiếng máu chảy và tiếng ném bóng, có lẽ oan hồn cậu học sinh năm đó vẫn chưa siêu thoát.
Tề Tâm Nguyệt đứng một lúc, khó xử vô cùng. Trước có sắc lang, ngoài có ác quỷ, rốt cuộc nên chọn cái nào?
Tề Tâm Nguyệt nóng nảy, muốn phát khóc: "Ngươi là đồ khốn kiếp, ta phải làm gì bây giờ?"
Cao Quân cho rằng nàng thật sự sợ ma, lập tức cười nói: "Đã nói rồi, vụ án mạng chỉ là một tai nạn, ai cũng không nghĩ tới."
"Nhưng ta vẫn sợ." Tề Tâm Nguyệt sợ hãi nói.
"Đó là bởi vì trong lòng ngươi đang nghĩ đến, nên mới sợ." Cao Quân nói:
"Này, làm người quan trọng nhất đó chính là vui vẻ, hãy nghĩ đến những chuyện vui vẻ là được."
"Ta không nhớ ra." Tề Tâm Nguyệt không vui nói.
"Không bằng ta cho ngươi ngươi ăn phía dưới?" Cao Quân hỏi.
Lời này vừa nói ra, Tề Tâm Nguyệt đột nhiên sắc mặt thay đổi, hơn nữa là thay đổi ngay lập tức, giống như ma nữ nhập vào thân, khiến Cao Quân giật nảy mình.
Dù không quá âm u, nhưng lúc nãy nàng còn đang sợ hãi, còn đang tức giận, lúc này lại đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, giống như một hồ nước trong xanh, bình tĩnh đến mức quá đáng sợ.
Cao Quân ngơ ngác nhìn nàng, yếu ớt hỏi: "Làm sao vậy?"
Tề Tâm Nguyệt nhàn nhạt cười, nói: "Dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ, tình cảm bạn học cũng rất sâu đậm, nhưng chỉ có vậy thôi. Hơn nữa đã gần mười năm không gặp, cả hai chúng ta đều đã trưởng thành, lại là giáo viên, xin ngươi hãy đối xử với ta một cách lịch sự, tôn trọng lẫn nhau, được không?"
"Ngươi có ý gì?" Cao Quân gãi đầu hỏi lại, sự thay đổi trong suy nghĩ quá nhanh, khiến hắn hơi có chút không theo kịp. Hơn nữa lời này nghe giống như hai vợ chồng muốn ly hôn.
"Tức là, chúng ta chỉ là bạn học bình thường, ngươi đừng có mà đùa giỡn ta!" Tề Tâm Nguyệt tức giận nói.
Nghe xong lời này, Cao Quân lập tức căng thẳng trong lòng. Lúc nãy hai người còn đùa giỡn vui vẻ, bây giờ đột nhiên đơn phương đưa ra lời từ chối chính thức, còn đặc biệt nhấn mạnh mối quan hệ bạn học và hành vi trêu chọc.
Cao Quân cũng là tay chơi tình trường từng trải qua vô số hoa, dù trước đây những người phụ nữ hắn gặp đều là những người dễ dàng cởi bỏ xiêm y, nhưng cũng khiến hắn học được rất nhiều kỹ năng để thăm dò tâm tư phụ nữ.
Kết hợp với lời nói của Tề Tâm Nguyệt, hắn không khỏi hơi run sợ.
Bạn học bình thường, xin đừng trêu chọc.
Nói cách khác, muốn trêu chọc, trước tiên phải vượt qua mối quan hệ bạn học?
Cao Quân nhìn nàng, thấy cô gái mặt hơi ửng hồng, mi mắt khẽ rũ xuống, có vẻ giận dỗi, nhưng ánh mắt lại mang theo một tia mong đợi.
"Chết tiệt, cô nàng này chẳng lẽ muốn ta tỏ tình?" Cao Quân thầm giật mình: "Rõ ràng chính là ý tứ này!"
Nhìn vẻ mặt của nha đầu này, giống như đang chờ đợi trong phòng tân hôn, đội khăn voan đỏ, chỉ cần Cao Quân mở miệng, nàng chắc chắn sẽ đồng ý.
Trong lòng Cao Quân đương nhiên cũng có ý nghĩ như vậy, năm đó nàng vẫn còn là 1 cô bé ngây thơ, mắt cận thị nặng, Cao Quân đã có ý với nàng, huống chi bây giờ nàng đã biến thành thiên nga xinh đẹp.
Năm đó Tề Tâm Nguyệt bị những tên lưu manh vây quanh trêu chọc, là bởi vì nàng rời trường học muộn, trời đã tối, còn Cao Quân lại không bao giờ học thêm buổi tối, làm sao có thể tình cờ gặp được? Thực tế là Cao Quân đang chờ nàng, sắp tốt nghiệp chính là thời cơ tốt nhất để tỏ tình.
Ai ngờ sau lần anh hùng cứu mỹ nhân đó, cả 2 người bị chia cắt suốt tám năm, trong khoảng thời gian đó lại không hề liên lạc, đừng nói chỉ là bạn học, cho dù là vợ chồng, ly thân ba 3 cũng có thể cấu thành việc ly hôn, tòa án có thể tuyên án ly hôn.
Nhưng không ngờ, nha đầu này lại xinh đẹp như vậy, lại là giáo viên chủ nhiệm đại học, nhưng vẫn còn nỗi băn khoăn ở trong lòng, rõ ràng là đang chờ đợi duyên phận muộn màng.
Tình cảm này, tâm tư này, dung nhan như hoa như ngọc này, tuổi thanh xuân rực rỡ nhất của cuộc đời, đừng nói là tỏ tình, ngay cả bây giờ cầu hôn Cao Quân cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng hắn không thể, hắn đến trường học là để chấp hành nhiệm vụ. Kẻ địch bí ẩn và hùng mạnh, mới đến ngày đầu tiên, một kẻ tàng hình bí ẩn đã xuất hiện, có thể thấy cuộc chiến sau này sẽ hung hiểm đến mức nào.
Nếu lôi kéo cô nàng xinh đẹp và dịu dàng này vào đó, đó là tội lỗi lớn.
Kẻ địch hiện tại không phải là những tên lưu manh côn đồ năm đó, điều đáng sợ nhất của chúng không phải là sức mạnh cường đại, mà là hành động không kiêng nể gì, không có thiện ác đúng sai, giết người không chớp mắt.
Nhìn thấy tiểu nha đầu từng tâm đầu ý hợp lại xuất hiện bên cạnh, hơn nữa cô nàng còn có ý tứ, chỉ còn lại lớp giấy mỏng, Cao Quân lại không dám đâm thủng.
Cao Quân lại không thể từ chối, hắn không muốn làm tổn thương trái tim của nàng, đồng thời cũng muốn lưu lại đường sống về sau. Cô nàng xinh đẹp, biết trải giường gấp chăn như vậy, không nhét vào để sưởi ấm giường ngủ, thật sự là quá đáng tiếc.
Nhưng bây giờ ánh mắt nha đầu này sáng rực, đang chờ đợi hắn mở miệng, Cao Quân thì nóng như lửa đốt, không thể nào nghĩ ra chuyện lại diễn biến thành như bây giờ.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, giống như thời gian cũng đông cứng lại.
Đúng lúc này, một âm thanh kỳ lạ vang lên.
"Tích tắc, tích tắc, tích tắc…"
Giống như có giọt nước đang rơi xuống, trong bầu không khí yên tĩnh này nghe rất rõ ràng.
Tề Tâm Nguyệt vội vàng đứng dậy, lao thẳng về phía Cao Quân, nắm lấy tay hắn, chuyện tỏ tình, chuyện tình cảm đều quên hết, chỉ còn lại nỗi sợ hãi trong lòng.
"Tiếng nước, tiếng nước nhỏ giọt, hay là có người đang chảy máu?" Tề Tâm Nguyệt run run giọng hỏi.
Không có sự ép buộc tỏ tình của nàng ta, Cao Quân ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn mịn màng của nàng, cười nói: "Có vẻ như chiêu này của Đổng Minh Uy thật sự có hiệu quả."
Bị bàn tay thô ráp của hắn nắm chặt, lòng bàn tay liên tục truyền đến hơi ấm, Tề Tâm Nguyệt bình tĩnh lại đôi chút, nàng tò mò hỏi: "Ngươi có ý gì?"
"Trên đời này làm gì có ma, cho dù có, hắn dùng cách gì để hại người?" Cao Quân hỏi ngược lại.
"Điều này…" Tề Tâm Nguyệt suy nghĩ một lúc cũng không trả lời được.
"Cho dù có ma, chúng nó cũng không có đao kiếm, lại không biết võ công, dựa vào đâu mà hại người?" Cao Quân nói: "Đừng nói gì đến pháp thuật, càng vớ vẩn, nếu người chết đi nếu biết pháp thuật, vậy những người tu Phật, tu Đạo, tu Tiên trên đời này còn sống làm cái rắm gì nữa?"
Tề Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút quả thật là đúng như vậy, ngay cả bây giờ rất nhiều phim ma quỷ, chẳng qua là khi ma quỷ xuất hiện, mặt xanh môi tím, toàn thân đầy máu, tạo hình đáng sợ một chút, thêm vào đó là bối cảnh và âm nhạc kinh dị, để tăng cường kích thích thần kinh hiệu quả.
Nhưng mỗi khi ma và người gặp nhau, ngoài sự kinh hãi trong khoảnh khắc xuất hiện, camera liền chuyển cảnh sang ngày hôm sau, người đã chết một cách kỳ lạ, nhưng ma đã dùng cách gì để hại người, chẳng có ai biết.
Truyền thuyết dân gian nói rằng, trên người người có ba ngọn lửa, lần lượt ở đỉnh đầu và hai vai, người có lửa mạnh, ma quỷ không xâm phạm, còn có người mặt đầy lửa, ma quỷ không xâm phạm, nghĩa là, ma cũng chỉ bắt nạt kẻ yếu, người gặp ma thường là bị dọa chết.
"Ngươi căn bản không cần phải sợ hãi, Cậu học sinh bị xuất huyết não do tai nạn có thể là có thật, nhưng tiếng nhỏ giọt, tiếng ném bóng ở hành lang, còn có ảnh linh dị, đều là do Đổng Minh Uy bịa đặt ra." Cao Quân nói tiếp: "Mà hắn làm như vậy có 2 mục đích, thứ nhất là nhắm vào ta, gieo vào ta một khái niệm chủ quan, đó là tầng này bị ma ám.
Sau đó, tối nay lại thật sự xuất hiện một số chuyện linh dị, ví dụ như hồn ma bay lượn, đôi chân treo lơ lửng trên không, vòi nước chảy máu, vân vân..... Mục đích là muốn dọa ta, tốt nhất là dọa ta cuộn chăn, cuốn gói cút khỏi nơi này mới tốt.
Mục đích thứ hai là dọa ngươi, ngươi sợ hãi sẽ cần người bầu bạn, mà Đổng Minh Uy trước đây đã trải qua chuyện này, dường như đã miễn dịch, lúc đó sẽ chủ động bầu bạn với ngươi, 'gần nước uống nước', ngươi đã hiểu chưa?
Tên này, còn đáng sợ hơn cả ma quỷ."
Tề Tâm Nguyệt suy nghĩ kỹ một chút, quả thật là giống như hắn nói, lại nhìn thấy Cao Quân vẻ mặt ung dung, không khỏi tức giận nói: "Vậy ngươi còn nói một cách ung dung như vậy làm cái gì, ngươi mau nghĩ cách đi."
"Tránh được ngày rằm không tránh được mười lăm, nếu muốn nhắm vào một người, nhất định sẽ tìm mọi cách, một kế không thành lại sinh ra kế khác." Cao Quân thản nhiên nói: "Không chiến mà lui không bao giờ là phong cách của ta, ta thích kế hoạch phản công hơn."
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 37 |