Dạy Bảo
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
"Này? Đừng đi!" Triệu Hải Nham ngớ ngẩn kêu lên, Điền Ni cũng không hiểu chuyện gì, hoàn toàn bị Tề Diệu kéo đi, cũng có chút lưu luyến.
"Đây là ý gì vậy đại ca? " Triệu Hải Nham mặt buồn rười rượi, nói: "Sao lại giống như Vương Mẫu nương nương cứng rắn chia lìa Ngưu Lang Chức Nữ vậy?"
"Hừ, đừng tự nâng cao bản thân. Làm Ngưu Lang ngươi còn chưa đủ tư cách." Cao Quân khinh thường nói.
"Không phải, đại ca, cái này..." Triệu Hải Nham lòng nóng như lửa đốt: "Vất vả lắm mới mở đầu tốt, nhưng mà Tề Diệu lại là bạn thân nhất của nàng. Mà nàng thường xuyên chú ý lắng nghe ý kiến của bạn bè, nhưng mà Tề Diệu rõ ràng có thành kiến với đại ca, đại ca xem có phải là..."
"Mẹ kiếp, ý gì vậy?" Cao Quân tức giận mắng: "Ý của ngươi là muốn cắt đứt quan hệ với ta phải không? Bảo ta đừng ảnh hưởng đến chuyện yêu đương của ngươi phải không? Thật là không biết xấu hổ, được, bây giờ ta sẽ nói ra sự thật về chuyện lưu manh cứu mỹ nhân tối qua, chúng ta chia tay."
Cao Quân đột nhiên đứng dậy, Triệu Hải Nham vội vàng ngăn hắn lại, liên tục cầu xin: "Đừng đừng đừng, đại ca, ta không có ý đó. Ta muốn nói là, ngươi nhiều mưu kế, có thể nghĩ cách làm hòa với Tề Diệu không? Hoặc là, ngươi đi theo đuổi nàng, tạo thành 2 cặp, bốn người yêu nhau, chẳng phải là 2 bên đều vui vẻ sao?"
"Cách khó thế mà ngươi cũng nghĩ ra được." Cao Quân cười lạnh: "Các nàng vẫn chỉ là những đứa trẻ mười tám tuổi thôi."
"Mười tám tuổi không phải là trẻ con nữa." Triệu Hải Nham nói: "Ở làng chúng ta, một số thiếu nữ mười tám tuổi đã là mẹ của hai đứa con rồi."
Cao Quân suy nghĩ một chút cũng đúng, mười tám tuổi đã là người trưởng thành, cũng là độ tuổi mà con gái nở rộ hoàn toàn. Chỉ là trước đây hắn tiếp xúc đều là những người phụ nữ trưởng thành, không chỉ nở rộ, mà còn bùng nổ, như vậy mới có hương vị.
Hắn thật sự chưa từng động tay động chân với thiếu nữ 18 tuổi, thậm chí còn không có suy nghĩ như vậy.
Lúc này, lời đề nghị của Triệu Hải Nham thật sự khiến hắn có chút rung động, đặc biệt là thiếu nữ Tề Diệu, thanh tú xinh đẹp, trong sáng rạng rỡ, chỉ là tính khí quá tệ.
Hơn nữa nhìn tình hình hiện tại, nếu không thu phục được Tề Diệu, chuyện của Điền Ni và Triệu Hải Nham sẽ có khả năng phát sinh vấn đề, thực ra như vậy cũng tốt. Như vậy Triệu Hải Nham sẽ luôn cần sự giúp đỡ của Cao Quân, từ đó có thể đường đường chính chính bảo vệ bên cạnh hắn ta.
Cao Quân ngẩng đầu nhìn Tề Diệu ở bàn bên cạnh, cô nàng trực tiếp giơ nắm đấm nhỏ về phía hắn, vẻ mặt hung dữ.
Xoay người sang một bên, đúng lúc nhìn thấy Tề Tâm Nguyệt cũng nhìn về phía này, ánh mắt vừa chạm nhau, nàng lập tức liếc hắn một cái, sau đó quay sang bên khác.
Ngay vào lúc này, bên tai lại truyền đến tiếng giày cao gót, Đồng Linh phong thái ưu mỹ đi đến, muốn ghép bàn với họ.
Cao Quân lập tức đau đầu, hắn tự xưng là bậc thầy tán gái, nhưng mà một lúc phải đối phó với nhiều phụ nữ như vậy, hắn còn thiếu ít kinh nghiệm.
"Tiểu Triệu, thật hiếm khi thấy ngươi đến căng tin ăn cơm, bình thường không phải đều ăn mì gói trong phòng làm việc sao? Sao lại thế này?" Đồng Linh chủ động ngồi xuống, mỉm cười, nói: "Càng không ngờ, ngươi lại là bạn của Cao lão sư."
Triệu Hải Nham có chút ngại ngùng, lại trở về dáng vẻ ngây ngô như thường ngày, gãi gãi đầu nói: "Linh tỷ, thật ngại vì đã khiến tỷ thất vọng."
Nghe họ gọi nhau là Tiểu Triệu và Linh tỷ, rõ ràng là đã quen biết. Nếu Đồng Linh là gián điệp của kẻ địch, với mức độ quen biết này, e rằng đã sớm thành công rồi.
Vì vậy, hiện tại xem ra, Đồng Linh có lẽ không phải là kẻ địch, nàng chỉ là một mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ, nhưng sao lại có thể giao thiệp với tên ngốc nghếch này?
Cao Quân lặng lẽ ngồi đó, không nói gì, Đồng Linh và Triệu Hải Nham nói chuyện phiếm, mà tâm trí Triệu Hải Nham lại đang đặt ở trên người Điền Ni, thất thần nói câu được câu không.
Đồng Linh rất nhanh đã phát hiện ra điều bất thường này, nàng nhìn Điền Ni, đột nhiên cười nói: "Được đấy tiểu tử, yêu đương rồi, mắt nhìn không tệ. Thiếu nữ này xinh đẹp lại hiền dịu, chỉ là... ngươi là một tên ngốc, hai, ba câu không đánh nổi một cái rắm, làm sao có thể theo đuổi được 1 thiếu nữ xinh đẹp như vậy?"
Triệu Hải Nham ngại ngùng gãi đầu nói: "Còn chưa xác định đâu, vừa mới bắt đầu tiếp xúc thôi."
Nói xong, hắn còn nhìn sang Cao Quân, Đồng Linh lập tức bừng tỉnh đại ngộ nói: "Cao lão sư quả nhiên là phụ đạo viên phụ trách đời sống cho sinh viên, thật là chu đáo, chuyện này cũng có thể giúp đỡ?"
"Chỉ cần học sinh cần, tại hạ không thể chối từ." Cao Quân nghiêm túc nói: "Ôi, ngươi thật sự ăn cà chua xào trứng à?"
Đồng Linh cười ngại ngùng, so với vẻ quyến rũ trước đây lại có thêm một nét duyên dáng khác.
Điều quan trọng là, thân hình quá đầy đặn, ăn cơm cũng không tiện, chỉ có thể đặt cặp ngọc phong lên bàn, cứ tưởng là thêm một món ăn nữa, khiến Cao Quân hoa mắt chóng mặt.
Đúng lúc này, Cao Quân nhìn thấy một bóng dáng gầy gò. Là 1 thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc đồng phục trường học, chân đi giày vải đế dày, buộc tóc đuôi ngựa, da dẻ hơi đen, buộc một bím tóc đơn giản, vẻ mặt có chút ngại ngùng đi tới, nói: "Chào mọi người, những chai nước này không cần dùng nữa phải không ạ?"
Cao Quân sửng sốt, nhìn vào túi ni lông lớn trong tay nàng, bên trong còn đựng vài chiếc chai rỗng, rõ ràng là đang thu gom chai lọ. Hơn nữa nàng mặc đồng phục trường học, không phải là nhân viên căng tin.
Chai nước là do sinh viên ăn cơm trước đó để lại, Cao Quân gật đầu, thiếu nữ lập tức thu gom chai lọ vào túi ni lông, gật đầu cảm ơn bọn họ, rồi đi tiếp đến bàn kế tiếp.
Cao Quân vô cùng kinh ngạc! Xem xong cảnh này, không cần hỏi cũng biết, thiếu nữ này muốn nhặt chai lọ đi đổi tiền, học sinh nhà nghèo, làm thêm để kiếm sống. Nàng tuy vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng thực chất dưới vẻ mặt bình tĩnh ấy, ẩn chứa sự ngại ngùng và tủi thân.
Mọi người đều là bạn đồng trang lứa, đều là học sinh, cuộc sống khác biệt giữa trời và đất, ai mà không cảm thấy ủy khuất??
Áp lực cuộc sống khổng lồ có thể khiến con người ta bỏ qua mọi thể diện và lòng tự trọng, thật đáng thương, đáng tiếc, đáng buồn.
Đồng Linh và Triệu Hải Nham bên cạnh rõ ràng cảm nhận càng sâu sắc hơn hắn. Đồng Linh mắt đã đỏ hoe, tay nắm thật chặt, gân xanh nổi lên.
Triệu Hải Nham chính là học sinh nhà nghèo, càng thêm thấu hiểu.
"Thật không ngờ trường học còn có tình huống này! Bây giờ không phải còn có học bổng và vay vốn hỗ trợ học sinh sao? Sao phải để con trẻ chịu khổ như vậy. Trong môi trường này, sự chênh lệch quá lớn sẽ mang lại ảnh hưởng rất lớn cho tâm lý cho nàng." Cao Quân đau lòng nói.
"Học bổng? Hừ!" Đồng Linh hừ lạnh một tiếng: "Bên trong có nhiều mánh khóe lắm. Giống như những căn nhà cho thuê giá rẻ, nhà ở giá rẻ, có mấy căn có thể thực sự rơi vào tay người dân có nhu cầu thực sự? Việc cấp học bổng cũng do 'người' quyết định, nước phù sa hiếm khi chảy ra ngoài ruộng của người ngoài.
Dựa vào họ, không bằng chúng ta tự nghèo giúp nghèo..."
"Đúng, Linh tỷ nói rất đúng. Chuyện này chúng ta nhất định phải làm, hơn nữa còn phải làm lớn, làm thật tốt." Trong ánh mắt của Triệu Hải Nham đầy sự kiên định, nói.
"Hai người..."
Cao Quân vừa định hỏi họ đang làm chuyện gì, thì phía sau bỗng nhiên truyền đến 1 giọng nói chế giễu khinh thường của một thiếu nữ: "Này, con nhặt rác, cái này cho ngươi."
Cao Quân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ vừa uống xong nước, chào một tiếng, sau đó ném chai rỗng về phía thiếu nữ kia nhưng không trúng đích, cái chai rơi xuống cách nàng một đoạn.
Nụ cười trên khuôn mặt thiếu nữ kia lập tức biến mất, do dự một chút, nàng cười nhẹ, cảm ơn, đi đến nhặt cái chai.
Đồng Linh và Triệu Hải Nham nhìn thấy cảnh này, trái tim như bị bóp nghẹn. Cả 2 nghiến răng nghiến lợi căm hận.
"Bộp!"
Một tiếng vang lớn nổ ra, khiến tất cả mọi người giật mình.
Chỉ thấy Cao Quân đột nhiên đứng phắt dậy, đập bàn thật mạnh, cau mày, mắt như muốn phun lửa, phẫn nộ như một ngọn núi lửa phun trào.
Hắn bước một bước đến trước mặt thiếu nữ ném cái chai, chỉ thẳng vào mũi nàng mắng xối xả: "Ngươi nhanh nhặt cái chai kia lên. Còn câu 'con nhặt rác' lúc nãy thì thu hồi và mau xin lỗi nàng ngay!"
Ai cũng không ngờ Cao Quân lại đột ngột nổi giận, cả căng tin trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Không ít người đã chứng kiến cảnh tượng lúc nãy, dù ghét bỏ hành động của thiếu nữ kia, nhưng dù sao cũng không liên quan đến mình. Hơn nữa, người trong cuộc cũng không nói gì, huống chi là cho nàng cái chai, cái lọ cũng xem như giúp nàng.
Nhưng Cao Quân lại đột nhiên bùng nổ, người ngạc nhiên nhất lại chính là Đồng Linh và Triệu Hải Nham bên cạnh hắn. Hai người trên mặt đều lộ vẻ kích động, thậm chí còn muốn vỗ tay hoan hô.
Thiếu nữ ném chai lọ bị giật mình, thấy hắn đằng đằng sát khí, ánh mắt lạnh lùng, phảng phất giống như ác ma đã tàn sát hàng triệu người, làm sao một thiếu nữ nhỏ như nàng có thể chịu đựng nổi.
Nàng run giọng nói: "Ngươi làm gì vậy, ngươi là ai?"
"Ta là thầy giáo!" Cao Quân gầm lên: "Vì vậy ta có quyền quản lý ngươi, có trách nhiệm giáo dục ngươi. Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, lập tức xin lỗi nàng vì hành vi xúc phạm và phân biệt đối xử của ngươi lúc nãy!"
"Dựa vào cái gì? Ta xúc phạm ai?" Thiếu nữ bất mãn nói. Đều là những đứa trẻ đang trong giai đoạn nổi loạn, trong xương cốt đều rất bướng bỉnh.
"Còn dám giảo biện!" Cao Quân quát mắng: "Nàng nhặt chai lọ của ngươi đúng là không sai, nhưng không phải là đang cầu xin ngươi bố thí. Ngươi có thể cho hoặc không cho, sẽ không có ai trách cứ ngươi. Nhưng nếu ngươi cho, ít nhất cũng phải đưa vào tay nàng hoặc chờ nàng tự đến lấy, ngươi không thể dùng cách này để xúc phạm người khác, mau nhặt cái chai kia lên và xin lỗi!"
"Nàng vốn là một người nhặt rác, ta cho nàng chai lọ, tại sao phải xin lỗi nàng? Ta không làm!" Thiếu nữ bướng bỉnh nói, đây là đứa trẻ đã bị chiều hư.
"Ngươi nói nàng nhặt rác, ta lại nói nàng đang tự lực cánh sinh một cách vinh quang và tự hào." Cao Quân cao giọng nói: "Thế giới bất công, nên xuất thân khác biệt dành cho mỗi người, nhưng điều đó không có nghĩa là ai cao quý hơn ai.
Nếu nhất định phải nói về sự cao quý, ta nghĩ nàng tự lực cánh sinh, tự lập tự cường, mới cao quý hơn, đáng được tôn trọng hơn.
Ngươi tuổi còn nhỏ mà đã nói năng hỗn hào, xúc phạm và phân biệt đối xử với người khác như vậy, ngươi là cái thá gì?
Nhìn xem bản thân ngươi đi, toàn là hàng chợ, hàng hiệu giả, điện thoại trong tay cũng là hàng nhái cao cấp. Rõ ràng xuất thân của ngươi cũng không cao quý gì, ngoài việc đòi tiền cha mẹ, ở đây thì phân biệt đối xử với người khác, cầm điện thoại quay chụp tự sướng, ngươi còn biết làm cái gì?
Ngươi có biết khi ngươi cầm điện thoại tự sướng, đăng ảnh lên mạng, thì cha mẹ ngươi có thể đang phơi lúa trên đồng, đang phơi quần áo trong sân, vậy ngươi còn cảm thấy mình có gì cao quý hơn người khác sao?
Hôm nay ngươi khinh thường nàng, ngày mai khi ngươi bước vào xã hội, ngươi cũng sẽ là rác rưởi trong mắt người khác. Vì vậy ta yêu cầu ngươi lập tức xin lỗi nàng và bỏ đi thái độ khinh thường của ngươi. Không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì một ngày nào đó khi ngươi bị người khác khinh thường, ngươi sẽ không cảm thấy quá đau khổ!"
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 23 |