Hiền Nhân, Ác Nhân, Tiện Nhân
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Cao Quân không cố gắng tìm gặp vị mỹ nữ này, bởi vì cái gọi là... còn nhiều thời gian, đối xử với phụ nữ không nên quá gấp gáp!
Cách đó không xa, đám người nhìn thấy hắn, lập tức nhiệt liệt vang lên tiếng hoan hô. Tất cả đều là sinh viên đơn thuần, chưa bị xã hội đưa vào chỗ ô nhiễm, tâm địa đều rất thiện lương, nhưng trong số đó vẫn có những người xấu.
Cao Quân nhíu mày, đi thẳng đến đám người. Mọi người hoan hô, tiến tới đón hắn như anh hùng.
Chỉ nghe Cao Quân hỏi: “Vừa rồi câu nói: Tại sao còn chưa nhảy? Là ai kêu?”
Bởi vì câu nói này suýt chút nữa đã hại chết hai mạng người, mà người này lại không phải chịu một chút trách nhiệm nào, nhưng so với hung thủ giết người thì không khác là bao.
Mọi người sửng sốt, không nghĩ tới Cao Quân vừa đến đã hỏi câu này. Theo bản năng, mọi người quay đầu nhìn vào một nam sinh trong đám đông.
Tiểu tử đó cắt tóc Mohicans, còn mang theo một cái khuyên tai màu đỏ, ăn mặc trang phục thể thao hàng hiệu. Hắn cũng đang liếc xéo lại Cao Quân, vẻ mặt khinh thường nói:
“Ta kêu, ngươi muốn thế nào?”
Hắn còn chưa nói xong, thì đã thấy Cao Quân ra tay nhanh như chớp, một cái tát thật mạnh đánh vào mặt hắn. “Bang!” một tiếng vang giòn tan giống như tiếng sấm giữa chiều mưa.
Nam sinh kia bị đánh bay ra ngoài, miệng đầy máu, cằm bị đánh trật.
Trong lòng hắn đương nhiên không phục, nhanh chóng đứng lên, hai mắt phún hỏa nhìn Cao Quân nói:
“Ngươi dám đánh...”
“Bang!”
Lại một cái tát vang dội, nam sinh xoay ba vòng tại chỗ rồi nằm liệt xuống đất, hàm răng bay rớt hai viên, hai bên khuôn mặt sưng lên thật lớn, nhìn như một chiếc bánh bao lớn, miệng đầy máu, nhưng không dám nói thêm câu nào nữa.
Cao Quân biết ra ta chừng mực, chỉ nhìn chằm chằm vào nam sinh kia, trong mắt dâng lên sát khí, căn bản không phải loại tiểu tử này có thể thừa nhận.
Hắn lạnh giọng nói:
“Ngươi, con mẹ ngươi, uống sữa chó sới lớn lên hả? Người ta muốn tự sát mà ngươi lại coi là trò vui. Vừa rồi suýt chút nữa một câu đã lấy đi mạng của nàng, hôm nay đánh ngươi 2 cái tát là để dạy cho ngươi bài học. Nếu như bị bại liệt, lần sau ngươi nói người khác ác cũng đừng đến lễ tang của ngươi mà xem trò vui.”
Cao Quân nói xong liền xoay người rời đi. Nam sinh kia cũng phẫn hận đứng lên, tức giận phun một ngụm nước bọt, nổi điên chạy về phía cổng lớn.
Hai người đã đi rồi, đám đông tức khắc nổ tung, ồ lên một mảnh.
“Má ơi, tổ tông này là ai, quá khốc(bá đạo)!” Có nam sinh hô.
“Đúng vậy, khi cứu người thì tiêu sái, đánh người thì thông khoái, vô địch!” Một nữ sinh hưng phấn nói.
“Người hắn đánh chính là Vương Mãnh, ca ca tên này chính là người của khu công nghiệp Bách Thắng, nổi danh là đại ca giang hồ. Vị anh hùng này chỉ sợ chọc phải phiền toái.” Có người lo lắng nói.
Cao Quân hoàn toàn không để bụng chuyện này. Hắn từng sắm vai vào vô số nhân vật, nhưng bản tính chưa bao giờ thay đổi, dám yêu dám hận, ghét ác như thù. Bản thân có một góc nhìn thị phi khác nhau, làm việc hoàn toàn bằng trái tim, cũng chưa bao giờ tỏ ra hối hận.
Dù gặp việc này cũng không phải tính là một khởi đầu tốt đẹp, nhưng vườn trường xinh đẹp, khắp chốn hơi thở thanh xuân dào dạt, khiến người khác không nhịn được muốn tiến tới. Cao Quân nghĩ, vẫn mau chóng làm tốt thủ tục, hôm nay hắn sẽ hạ trại ở đây.
Giáo viên mới muốn nhập học, bắt buộc phải đến chỗ giáo vụ để thông báo, nơi này sẽ phân phối nhiệm vụ dạy học.
Cao Quân quay trở lại chỗ tầng lâu vừa nãy. Tuy rằng đơn sơ, nhưng lãnh đạo đều làm việc ở đây, chính vì muốn thể hiện tính khiêm tốn và tiết kiệm.
Chẳng qua, hiện tại thời gian vẫn còn khá sớm, lãnh đạo cũng chưa tới làm việc, các văn phòng đều đóng cửa.
Cao Quân rất nhanh tìm tới chỗ giáo vụ. Vốn định chờ ở cửa một lát, bỗng hắn nghe thấy tiếng động đằng sau cửa, đó là tiếng nữ nhân ân ân a a và âm thanh nam nhân hít hà.
Hiện tại còn chưa tới giờ làm việc, bên trong phát ra loại động tĩnh này, người ngu cũng biết là đang làm cái gì.
Cao Quân không khỏi nghĩ tới câu chuyện kinh điển “Lão Sư Bạch Khiết”. Một cái trường học, một cái bệnh viện, nữ giáo viên, nhiều hộ sĩ, mà nam nhân đều là lãnh đạo hoặc bác sĩ, có thể nói là quan to nhất đẳng.
Mỗi ngày ngồi cùng nhau khoảng hơn 8 giờ, có thể nói là thời gian ở chung còn dài hơn với vợ, bạn gái. Lâu ngày sinh tình là điều hết sức bình thường. Đương nhiên, đại bộ phận tình huống này hẳn phải gọi là thông gian.
Cao Quân nghe xong, tâm niệm vừa động, trên mặt tươi cười đầy vẻ xấu xa.
Vừa rồi cứu người hóa thân là người tốt, xuống lầu đánh người chính là ác nhân, hiện tại, vì đánh một con đường phát triển công tác thuận lợi, hắn không khỏi phải làm một lần tiện nhân!
Hắn nghĩ xong liền làm, duỗi tay nhẹ nhàng vặn vặn tay nắm cửa, phát hiện bên trong cửa bị khóa trái, hiển nhiên người bên trong rất cẩn thận.
Cao Quân khẽ cười thầm, suy nghĩ trong lòng:
“Phá loại cửa này, lão tử chỉ cần dùng một sợi mì ăn liền cũng có thể chọc ra.” Trên người hắn không có mì ăn liền, nhưng lại có một cây ngoáy tai. Hắn tay chân nhanh nhẹn, ba lần nhảy lên, nhảy xuống liền mở được khóa cửa, mạnh mẽ đẩy vào.
Liếc mắt một cái, hắn nhìn thấy trong phòng có một nam một nữ ngồi trên ghế, xếp chồng lên nhau, một mảng trắng bóng như sóng nước phập phồng lên xuống.
“A…!”
Tiếng mở cửa xảy ra bất thình lình làm bừng tỉnh cả hai người. Nam nhân phản ứng cực nhanh, một tay đẩy ngã nữ nhân đang ở trên người, trực tiếp nhét nàng vào phía dưới bàn làm việc, nhìn Cao Quân đầy vẻ giật mình.
Cao Quân cũng ra vẻ giật mình, hơi sửng sốt, sau đó vội vàng nhắm đôi mắt lại nói:
“Ngại quá, ta.... cái gì cũng chưa nhìn thấy.”
Nói xong, hắn xoay người chuẩn bị ra khỏi cửa. Vừa đến cửa, hắn lại quay đầu nói:
“Xin hỏi, ngài là giáo viên chủ nhiệm sao? Ta là giáo viên mới tới, đến đây để báo tin cho ngài.”
Nam nhân hiện tại hận có thể tiến lên giết người diệt khẩu. Mà dưới bàn kia vẫn còn một nữ nhân lõa thể run bần bật, không thể tưởng tượng nổi. Thời gian này, dưới tình huống cửa bị khóa lại đột nhiên có người xộc vào.
Tuy nhiên, sau khi nghe Cao Quân là giáo viên mới tới, không phải là chồng của giáo viên nữ kia, hắn cũng ít nhiều thở phào nhẹ nhõm. Nếu là giáo viên, về sau hắn sẽ phải dưới sự chỉ đạo của mình và nhìn phản ứng vừa rồi của tên này, tin chắc hắn ta sẽ không nói gì.
Nam nhân khôi phục vẻ bình tĩnh, xua tay nói:
“Người ra ngoài trước, lát nữa lại nói.”
“Được.” Cao Quân lên tiếng, liền ra ngoài cửa.
Hắn cũng không có hứng thú nhìn nam nhân mập mạp và bị hói đầu, xem nhiều cảm thấy phát ngán.
Ước chừng năm phút sau, cửa phòng mở, một nữ nhân vội vã đi ra, đầu tóc rối bời, quần áo hỗn độn, rời đi thật nhanh.
Cao Quân giả vờ như không có chuyện gì, gõ cửa, bên trong nam nhân béo lên tiếng với giọng điệu giả tạo:
“Mời vào.”
Vừa bước vào, hai người bốn mắt nhìn nhau. Cao Quân mang vẻ mặt mỉm cười, nam nhân cũng nhìn lại, hai người ăn ý không cần nói gì.
Có một bài nhạc đệm như vậy, sự việc Cao Quân nhận chức được tiến hành rất thuận lợi. Nam nhân đầu hói này tên là La Hoành, là giáo viên chủ nhiệm và cũng là trợ lý của hiệu trưởng, nhân vật có thực quyền. Khó trách phong lưu như vậy.
Hắn mỉm cười nói với Cao Quân: “Giáo chức phụ đạo viên, trước nay chưa từng có, trong lịch sử người là người duy nhất. Trường học rất coi trọng ngươi, chức vụ này giống như lãnh đạo hay cán bộ được phân công ở cơ sở để rèn luyện. Một khi thiếu chức quan, tất nhiên phải dùng đến người, cho nên tiểu tử- ngươi, hãy làm việc cho tốt, ta coi trọng người đó!”
Lời của La chủ nhiệm nghe như hắn thật sự chiếm được chỗ tốt, nhưng Cao Quân nghe vẫn cảm thấy thoải mái. Nếu không có bài nhạc đệm vừa rồi, hiện tại sẽ bị làm khó dễ rất nhiều, không chừng còn phải đưa lễ vật.
Nhưng hiện tại bất đồng, La chủ nhiệm nói:
“Trước mắt khó giải quyết nhất, tự nhiên là vấn đề nhập học sinh viên mới. Bọn nhỏ đều bị áp lực từ năm cấp 3, mới chuyển lên, đến đại học lại nghĩ có thể tận tình hưởng thụ thanh xuân, khó tránh khỏi sẽ có tác phong khác người. Chính xác là cần những người như ngươi, chuyên gia am hiểu sâu sắc về tâm lý học, cần phải nói cho bọn chúng biết, đến đại học rồi không thể thả lỏng, nơi này mới là địa phương sinh tồn, nơi thể hiện bản lĩnh học tập chân chính.”
“Dạ dạ, ngài nói rất đúng.” Cao Quân khách khí nói.
“Như vậy đi, ta sẽ an bài cho người đến học viện ngoại ngữ, tổ giáo viên năm nhất. Ở đó nữ sinh nhiều, tự nhiên là nơi nam sinh dễ dàng trêu chọc nhất. Thị phi rất nhiều, yêu cầu khi ngươi làm công việc cần chú ý nhiều hơn. Tình huống cụ thể như thế nào, ta sẽ nói chuyện với lãnh đạo bên kia.” La chủ nhiệm an bài thích đáng.
Cao Quân thực sự hài lòng với điều này. Hắn cần đến nơi có nhiều thị phi, xử lý vài việc lớn, đứng vững gót chân, tô điểm tên tuổi, là có thể thông suốt khắp nơi trong trường học, thuận tiện cho việc hắn chấp hành nhiệm vụ.
Cao Quân nói lời cảm tạ, đứng dậy định đi, bỗng nhiên bị La chủ nhiệm gọi lại:
“Người trẻ tuổi vẫn quá hấp tấp, đừng nóng vội đi. Công tác nói xong, giờ nói đến phúc lợi.”
Cao Quân mỉm cười, ngày đầu tiên tới đưa tin, chưa tặng lễ cho lãnh đạo, ngược lại lãnh đạo lại muốn phát phúc lợi trước.
Thực ra, phúc lợi lẫn đãi ngộ đều viết rõ trên hợp đồng, chỉ cần chào hỏi tài vụ bên kia một cái là được. Hắn thấy La chủ nhiệm kéo ngăn kéo ra, lấy một chuỗi chìa khóa nói:
“Đây là chung cư mà trường học chuyên môn cung cấp cho giáo viên. Nó nằm trong khu vườn trường, không mất bất cứ khoản phí gì. Mặt khác còn có một thẻ ăn cơm, bên trong có 1.000 tệ.”
Cao Quân ra vẻ thụ sủng nhược kinh, thoái thác vài lần, nhưng vì La chủ nhiệm cực kỳ cố chấp, hắn cũng chỉ “miễn cưỡng” nhận lấy, chủ động nói với La chủ nhiệm:
“Ngài cho ta một phiếu ăn cơm này, ta thật sự cảm thấy có chút đói bụng, buổi sáng vẫn chưa ăn cơm. Ta là người có chút tính xấu, chỉ cần đói sẽ dễ quên, quên ăn một bữa cơm, vừa rồi phát sinh chuyện gì ta đều quên sạch sẽ.”
La chủ nhiệm nghe vậy, xe ra tiểu tử này có vẻ biết điều lập tức gật đầu nói:
“Vậy cơm sáng cũng đừng có ăn, giữa trưa ăn mới tốt một chút…”
Hai người hàn huyên một lúc, Cao Quân rời khỏi văn phòng, thật sự đói bụng, đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện trường học có quy mô lớn này, khu nhà ăn là nhiều nhất.
Bên cạnh đại lâu là tuyến đường dẫn tới phòng ăn chính, hiện tại được gọi là trung tâm ăn uống. Hầu như các đại học đều có nhà ăn chính thức, nhưng vẫn xây thêm mười mấy gian nhà ăn, có gần phòng ngủ, có gần khu dạy học. Nhưng đại đa số vẫn thích tới khu trung tâm ăn uống, bởi vì lãnh đạo cũng tới đây múc cơm, nên nhà ăn rất sạch sẽ, thức ăn tốt, các loại mỹ thực cần gì đều có.
Cao Quân cầm thẻ cơm đi vào nhà ăn, sáng sớm tinh mơ đã chật kín chỗ. Gian nhà ăn này có thể cất chứa 700-800 người ăn cơm, lúc này không còn chỗ ngồi, các cửa sổ phân phối thức ăn mặc dù là bữa sáng nhưng cũng vô cùng phong phú, bánh nướng, bánh quẩy, sữa đậu nành, canh nóng, rực rỡ muôn màu.
Cao Quân đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện cửa sổ phía Đông Nam đã kín hết chỗ đứng, xếp hàng giống như một đầu trường Long.
“Món ăn kiểu gì? Mà có nhiều người ưu ái vậy?”
Cao Quân tò mò đi qua, xếp hàng đi chầm chậm theo phía sau mọi người, hắn phát hiện một điểm đặc biệt, xếp hàng trên cơ bản đều là nam sinh, hơn nữa rất nhiều người mang vẻ mặt háo hức, gấp gáp không chờ nổi mà ngẩng cổ nhìn xung quanh.
Chờ đến khi hắn đi tới gần, ngước về phía cửa sổ, nhìn thấy, lập tức sợ ngây người...*
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 101 |