Cẩu Độc Thân
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Cao Quân không hành động thiếu suy nghĩ, ngồi ở một bên, bưng sữa đậu nành chậm rãi uống, trộm quan sát Triệu Hải Nam.
Học sinh nhà nghèo, tính cách nội hướng, cách ăn mặc không chỉ đơn sơ, mà đôi tay cũng rất thô ráp, không cần suy nghĩ cũng biết ở nhà thường làm việc nông.
Bánh cuốn được tặng chính là bữa ăn sáng của hắn, ngồi ở trong một góc nhai kỹ nuốt chậm.
Đồng thời, đôi mắt thỉnh thoảng nâng lên đánh giá xung quanh, thoạt nhìn giống như đang tìm kiếm người nào đó.
Không bao lâu, ngoài cửa tiến vào mấy nữ hài tử, kết bè kết đội, vừa nói vừa cười, đều là những thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần. Trong đó có một nữ hài đặc biệt nhận được nhiều sự chú ý, mặc một bộ váy trắng, trên đầu cài bím tóc hình bánh quai chéo rất đáng yêu, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, quả thật phù hợp với hình tượng mà tất cả các nữ sinh đại học đều muốn có: thanh tú, xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều.
Ngay lúc đó, ánh mắt Triệu Hải Nam bất chợt tập trung vào nữ hài tử. Mấy nữ hài này nhìn xung quanh, một bên tìm bàn trống, một bên tìm chỗ ít người gần cửa sổ, vô thức tiến sang bên này. Triệu Hải Nam lập tức cúi đầu, suýt chút nữa đã nhét bánh cuốn vào trong lỗ mũi.
"A… Hiểu rồi!" Đôi mắt Cao Quân rất nhạy bén, sau khi xem xong, liền hiểu rằng Triệu Hải Nam hẳn là thích cô nàng cài bím tóc lớn kia.
Muốn tiếp cận một người và đạt được sự tín nhiệm của họ, vô luận là nam hay nữ, điều quan trọng nhất chính là gãi đúng chỗ ngứa.
Cao Quân cười thầm trong lòng, đứng lên đi về phía cô nàng bím tóc lớn kia, đứng trước mặt các nàng, tươi cười nói:
"Hi, girls…"
Hắn liên tiếp nói ra một chuỗi các câu tiếng Anh, phát âm tiêu chuẩn, đọc từng chữ rõ ràng, còn mang theo một chút khẩu âm khu vực New England.
Mấy nữ hài lập tức sáng mắt, vừa mừng vừa sợ nhìn hắn.
Đối với những nữ hài tử này, nếu trực tiếp tiến lại đây rồi ngốc nghếch nói: "Hey, mỹ nữ, gặp nhau là bạn, thêm WeChat đi," thì 80% nữ hài sẽ không để ý đến ngươi, vì quá cũ kỹ.
Phải biết rằng, ấn tượng đầu tiên về bạn với người khác là điều phi thường quan trọng, nhất định phải có biểu hiện đặc biệt thì nữ hài tử mới có thể cảm thấy hứng thú với người đó, đặc biệt là trong thời đại này, trong lòng mọi người đều có tâm lý sính ngoại và nữ hài tử trẻ tuổi càng không ngoại lệ.
Thật ra, Cao Quân cũng không cần nói gì nhiều, chỉ cần giới thiệu bản thân là một vị giáo viên mới tới, sau đó hỏi các nàng nên đi tới học viện ngoại ngữ như thế nào.
Nhưng việc liên tục dùng tiếng nước ngoài nói vào trọng tâm câu chuyện khiến các nữ hài tử này thậm chí còn cho rằng hắn là Hoa kiều lâu năm ở hải ngoại, tới đây dạy học. Hơn nữa, với vẻ ngoài trẻ trung, các nữ hài đều cảm thấy tim đập thình thịch.
Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng, thành tích tiếng Anh có thể không tốt, nhưng khẩu ngữ tiếng Anh nhất định phải luyện thật tốt!
Mấy nữ hài tử có chút ngượng ngùng, sợ bản thân trả lời không tốt, cuối cùng vẫn là tiểu cô nương mang bím tóc kia chỉ đường cho Cao Quân, phát âm cũng thật đạt tiêu chuẩn, chỉ có điều tốc độ và ngữ điệu có chút giống phong cách của Hàm Mai Mai và Lý Lôi (nhân viên bản tin).
Cao Quân ưu nhã nói lời cảm ơn, sau đó nói:
"Thêm bạn WeChat nhé!"
Mấy nữ hài tử phía sau lấy điện thoại ra ngay lập tức, ngoài miệng đều nói:
"Có rảnh thỉnh ngươi dạy chúng ta tiếng nước ngoài, coi như kết giao làm bạn."
Sau khi cáo biệt mấy nữ hài, Cao Quân xoay người trở về, quả nhiên phát hiện Triệu Hải Nam đang ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt tràn ngập sự hâm mộ.
Hắn làm hết thảy việc này chính là để cho Triệu Hải Nam thấy. Hắn đoán trước rằng, tên học sinh nhà nghèo này cho dù có nữ sinh ái mộ trong lòng, cũng nhất định không dám thổ lộ, bởi vì bản thân mang tâm lý tự ti.
Cao Quân đi tới bên hắn, nói với Triệu Hải Nham:
"Đồng học, ta có thể ngồi ở đây không?"
Đây là điểm cuối của bàn ăn, những người khác đều tốp năm tốp ba hướng về nơi náo nhiệt mà ngồi, chỉ có hắn thích ngồi ở góc này, cũng chỉ vì tâm lý tự ti.
Hắn nhìn Cao Quân, vừa rồi vẫn còn nhìn chằm chằm vào hắn. Khi Cao Quân đột nhiên đến gần, Triệu Hải Nham có chút kinh ngạc nhưng vẫn vội vàng gật đầu, nói:
"Có thể, có thể."
Cao Quân sợ hắn nghi ngờ, cố ý chỉ chỉ đám người, nói:
"Ta chờ bằng hữu ở đây, một hồi sẽ đi."
"Không có gì, không có gì." Triệu Hải Nham vội vàng nói. Về phương diện làm người, hắn rất chân thành, phải nói, trong đám đông nhiều người như vậy, ai biết Cao Quân đang đợi ai.
Triệu Hải Nham cúi đầu ăn bánh cuốn, thỉnh thoảng trộm đánh giá Cao Quân, trong lòng hâm mộ. Bản thân yêu thầm tiểu cô nương mang bím tóc đã hơn một năm, nhưng vẫn chưa nói ra câu nào. Người ta tiến tới, dăm ba câu khiến tiểu cô nương tự động đưa phương thức liên hệ ra. Kìa, mặt mày hớn hở, giống như nhất kiến chung tình.
Cảnh tượng này quá lợi hại, khiến hắn hâm mộ không thôi, thầm nghĩ muốn hỏi Cao Quân một chút kinh nghiệm làm sao mới được như vậy, nhưng lại không dám mở miệng.
Cao Quân cố ý đặt điện thoại lên bàn, vừa rồi không phải là thêm bạn WeChat sao? Hắn lật xem album của mấy cô nương, các nàng đều như hoa như ngọc, duyên dáng đáng yêu.
Bàn ăn trường học rất nhỏ, bên cạnh là Triệu Hải Nham, cho dù không muốn xem vẫn phải thấy được, huống chi trong đó có nữ hài tử mà hắn ngưỡng mộ.
Đúng lúc đó, có mấy nam sinh từ bên cạnh đi qua, một người trong số họ nói:
"Người anh em, ngươi đi thổ lộ chưa?"
Một tên nam sinh khác lắc đầu nói:
"Không có, ta sợ sau khi thổ lộ, làm bằng hữu đều có không được."
Một đám lắc đầu thở dài rồi đi mất. Cao Quân nắm lấy cơ hội, cố ý nói cho Triệu Hải Nham nghe:
"Thật là kẻ đáng thương, không đi tranh thủ thì chắc chắn thất bại. Buông tay một lần, ít nhất còn có 50% cơ hội thành công.
Nhưng mà, cái này cũng không thể trách hắn, rốt cuộc thổ lộ đều yêu cầu dũng khí, chính là phải dùng cơ hội làm bạn làm vật đánh đổi, đổi lấy cơ hội ôm lấy nàng cả đời.
So sánh với việc này, trên thế gian đáng thương nhất chính là yêu thầm. Ngươi muốn cho nàng biết, nhưng lại sợ nàng biết, lo lắng nhất chính là nàng biết mà lại làm bộ không biết. Bi ai, aiiiiiii!"
Hắn ngâm nga một phen, lời nói này khiến Triệu Hải Nham suýt nữa phát khóc. Nhìn trên di động, ảnh chụp như hoa như ngọc kia, Triệu Hải Nham hít sâu một hơi, cổ vũ chính bản thân.
Đối với nữ hài hắn không dám mở miệng, nhưng trước mặt Cao Quân, hắn có đủ dũng khí, nói:
"Đồng học, ngươi có thể cho ta biết địa chỉ WeChat của mấy người kia không?"
Trong lòng Cao Quân mừng rỡ, nhưng trên mặt lại ra vẻ giật mình, nói:
"Ngươi muốn làm gì? Đây chính là chuyện riêng tư của người khác."
Vừa nghe liền biết Triệu Hải Nham là người thành thật, sắc mặt hắn ửng đỏ, khẩn trương lại đầy xấu hổ, xoa xoa tay lúng túng, vội vàng đưa ra một cái hứa hẹn:
"Mong ngươi nói cho ta đi, ta sẽ giúp ngươi làm bài tập!"
Vừa nghe thấy lời này, Cao Quân bật cười, xem ra hắn thật sự không thể đưa ra thêm hứa hẹn nào khác, cố ý làm khó nói:
"Ta đi học nhiều năm như vậy, đều không biết bài tập về nhà là thứ gì."
Trong lòng Triệu Hải Nham nóng nảy, liền nói ngay:
"Không làm bài tập, ta có thể giúp ngươi viết luận văn, giúp ngươi thi cũng được."
Nghe được lời này, Cao Quân biết hắn thiệt tình thích nữ hài tử kia, hỗ trợ thi là việc cấm lớn, trong lòng không nôn nóng nhưng chắc chắn không dám nói ra.
Cao Quân cười lạnh nói:
"Ngươi là ai mà ta cần ngươi giúp?"
Triệu Hải Nham không biết nói dối, vội vàng báo ra tên họ:
"Ta tên là Triệu Hải Nham, là tiến sĩ nghiên cứu khoa học và công nghệ tại trường, chuyên ngành cơ khí."
Cao Quân cả kinh, không ngờ tên học sinh nhà nghèo này lại là một vị tiến sĩ. Mấu chốt là chuyên ngành này, đặc biệt khiến Cao Quân cảm thấy hứng thú.
Kỹ thuật cơ khí bao gồm rất nhiều ngành học, như chế tạo máy móc và tự động hóa, công trình máy móc điện tử, lý luận thiết kế máy móc. Đặc biệt là chế tạo máy móc, Cao Quân đã từng tiếp xúc với các nhân tài mũi nhọn về lĩnh vực này.
Trên màn ảnh thường xuyên có các bộ phim về các chủ đề đặc công. Ngoài các kỹ năng như thân thủ, vũ khí đặc công sử dụng cũng rất được mọi người chú ý, từ tròng mắt camera, nháy mắt liền chụp ảnh, hàm răng phát tin nhắn, cho đến việc bất động thanh sắc vẫn có thể phát tin nhắn, súng lục ngà voi mini có thể thông qua sân bay ma mà không bị phát hiện, v.v.
Những công trình máy móc đều được chuyên gia nghiên cứu, nói cách khác, chỉ có những người tài giỏi mới có thể nghiên cứu và chế tạo vũ khí, thậm chí là vũ khí cấp cao!
Bởi vậy, Cao Quân mới dám suy đoán, nhiệm vụ lần này rất có thể liên quan đến vũ khí.
Hiện tại, cả thế giới đang trong tình trạng hòa bình, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Các đặc công của các quốc gia đều đang hoạt động, tuy hoàn cảnh hòa bình nhưng tình báo mới là chiến trường đầy khói thuốc súng không nhìn thấy được, và đó là vũ khí chính của các quốc gia.
Điều quan trọng nhất tất nhiên là bí mật của các quốc gia, như giấu diếm căn cứ quân sự, phát minh vũ khí kiểu mới, căn cứ hạt nhân, v.v. Đây đều là công tác của các đặc công.
Cho nên, có một số căn cứ có thể giấu trong núi lớn, một số giấu ở lòng đất cách mấy chục mét, nhưng lại không thể che giấu toàn bộ vũ khí trong nhà xưởng được. Nếu đặt ở trong viện khoa học, viện nghiên cứu lại rất dễ dàng bị đặc công xông vào phát hiện.
Biện pháp tốt nhất chính là tàng hình và phân chia, tách bạch ra thành từng phần.
Chẳng hạn như một hạng mục cần nghiên cứu một khẩu súng, có thể đưa cho xưởng công binh sản xuất thân súng, một xưởng gia công loại nhỏ sản xuất báng súng, công xưởng tư nhân làm lò xo đàn hồi, chia ra nhiều khâu lắp ráp, khiến cho người khác không biết phải xuống tay từ đâu.
Như vậy, trước mắt tên Triệu Hải Nham này, khả năng lớn nhất liên quan đến loại vũ khí mới vừa được phát minh, hơn nữa hắn là một trong những nhân vật quan trọng trong khâu sản xuất đó, có thể chính bản thân hắn cũng không biết mình đang làm gì.
"Tổ chức phái ta tới tiếp cận hắn, chắc hẳn là để bảo vệ hắn." Cao Quân thầm nghĩ trong lòng.
Nếu hắn yêu cầu cần được bảo hộ, điều đó cũng có nghĩa là khả năng có đặc công địch quốc thâm nhập vào trong trường học chúng ta, hơn nữa còn theo dõi hắn. Nói cách khác, quốc gia đang nghiên cứu một sản phẩm quân sự hoàn toàn mới!
Tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng vẫn khiến Cao Quân cực kỳ kinh hãi. Đương nhiên, làm đặc công, kiêng kị lớn nhất chính là suy đoán nhiệm vụ, vì nó sẽ cản trở khả năng phán đoán của đặc công và nhiệm vụ cần chấp hành.
Nhưng Cao Quân không quá để bụng điều này. Thời điểm lâm trận, hắn đã vi phạm mệnh lệnh rất nhiều lần, mỗi lần đều dùng trí tuệ và thực lực của bản thân hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vì trên chiến trường, tình thế có thể thay đổi trong chớp mắt, ngươi không thể vì một thay đổi nhỏ mà phải chờ đợi mệnh lệnh từ cấp trên.
Chẳng hạn như địch nhân đầu tiên xếp thành một hàng dài rồi xung phong, bỗng nhiên quân địch chuyển đổi thành tam tài trận (hình tam giác). Nếu ngươi chạy về trình báo và chờ mệnh lệnh, chờ bộ chỉ huy họp bàn tham mưu đối sách, thì toàn quân bên mình đã bị diệt.
Chính cái gọi là: "Tướng ở xa, quân lệnh có thể không nhận." chính là đạo lý này. Một nhiệm vụ, muốn hoàn thành đến bước cuối cùng, vẫn phải cần một chiến sĩ thực hiện. Hắn cần được hưởng quyền lực tự quyết.
Trong lòng Cao Quân gợn sóng phập phồng, nhưng bề ngoài vẫn bất động thanh sắc, đối với Triệu Hải Nham nói:
"Đồng học, ta cũng đã nhìn ra, ngươi có phải rất thích một vị cô nương trong đó không? Ta cũng biết ngươi là người thành thật. Nhưng… số WeChat này là riêng tư của cá nhân, ta không có quyền chuyển giao cho người khác, nếu không cô nàng đó sẽ trách ta.
Không bằng như vậy, chúng ta hẹn thời gian, cùng đi tìm vị cô nương này, gặp mặt hỏi nàng một chút. Nếu nàng đồng ý, ta sẽ đem số WeChat cho ngươi."
Triệu Hải Nham vừa nghe vậy, lập tức đầy đầu hắc tuyến(--!!!, thầm nghĩ:
- Ta có can đảm để hỏi nàng, còn cần nhờ ngươi xin số WeChat sao?
Cao Quân tự nhiên hiểu tâm tư của hắn, hỏi:
"Ngay cả bây giờ ta nói cho ngươi, ngươi có thể đảm bảo nàng sẽ kết bạn với ngươi không? Lại nói, cho dù được, ngươi có thể nói chuyện gì với nàng?"
Một loạt lời nói khiến Triệu Hải Nham cụp mi rũ mắt, chua xót bất kham, xác thật!! Hắn không biết nói chuyện với nàng như thế nào.
Lúc này, nhớ tới Cao Quân, chỉ cần dăm ba câu liền chọc mấy cô nàng mặt mày hớn hở, chủ động đưa số WeChat của mình. Triệu Hải Nham thật lòng thích cô nương kia. Hơn nữa, hắn là tiến sĩ đã hai sáu, hai bảy tuổi, tuổi không sai biệt lắm với Cao Quân, vẫn đang làm nghiên cứu, giao lưu trong xã hội rất ít. Đến tuổi kết hôn, khó có thể phát hiện được một cô gái mà mình thích, thật lòng muốn theo đuổi.
Hắn bỗng nhiên giương mắt nhìn Cao Quân, nói:
"Không bằng ngươi giúp ta theo đuổi nàng?"*
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 90 |