Xem Phim Nóng, Đánh Giá Phẩm Hạnh Con Người
Hoa hậu giảng đường cực phẩm đặc công
Tác giả: Nam Quyền Bắc Thối
-----
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy mạnh, Cao Quân giật nảy mình. Người đẩy cửa vào hóa ra là Tề Tâm Nguyệt.
Nàng thản nhiên tiến vào, coi ký túc xá của Cao Quân như nhà mình, mở miệng liền trêu ghẹo: "Ôi, là máy tính xách tay, ngươi biết dùng sao?"
Cao Quân còn chưa kịp xem đoạn hay trong phim bom tấn, tròng mắt hắn đảo quanh, lập tức đứng lên nói: "Ngươi tới thật đúng lúc, ta đang muốn đi tìm ngươi đây. Đây là máy tính second-hand ta mới mua từ sinh viên năm 4, ta thực sự chưa dùng loại này bao giờ, ngươi xem thử đi."
Tề Tâm Nguyệt tò mò tiến lại gần, vừa lúc bắt gặp cảnh tiểu thư Matsushinma bị hai tên đàn ông đẩy ngã.
Liền nghe thấy tiếng Cao Quân từ phía sau: "Ta định kiểm tra chất lượng máy tính, muốn mở thử một bộ phim, nhưng sao chỉ có âm thanh 'ân... ân... a... a', không phải là loa bị hỏng rồi chứ!"
"Đồ khốn!" Tề Tâm Nguyệt phẫn nộ, phỉ nhổ, mặt đỏ bừng bừng, vội quay người lại, giận dữ mắng: "Ngươi đúng là không biết xấu hổ, còn dám nói loa bị hỏng. Đợi lát nữa quần áo trên người họ biến mất, ngươi mới thôi nghi ngờ máy tính bị hỏng, đúng không?"
Cao Quân cười lớn, nghĩ rằng cô nàng này nói chuyện rất hài hước.
"Còn dám cười nữa, tắt ngay cái thứ ghê tởm kia đi!" Tề Tâm Nguyệt tức giận nói.
"Tại sao phải tắt? Ta đang tìm hiểu về cuộc sống mà." Cao Quân nghiêm túc phủ nhận.
"Đừng có nói với ta về luân thường đạo lý, thứ này chính là đồ ghê tởm!" Tề Tâm Nguyệt hung hăng nói.
"Vậy là ngươi suy nghĩ sai rồi." Cao Quân tiếp tục giải thích: "Ngươi chưa từng xem qua nó nên không hiểu, làm sao có thể đánh giá được? Đừng chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá nội dung. Những bộ phim như thế này giúp chúng ta hiểu sâu hơn về bản chất con người."
"Thứ này có cái gì để nghĩ?" Tề Tâm Nguyệt thẳng thừng mắng.
"Ngươi thấy đấy..." Cao Quân nghiêm trang nói: "Trong những bộ phim này, nữ chính luôn xinh đẹp, dịu dàng và thuần khiết, còn nam chính thường xấu xí, đáng khinh. Đây chính là sự phản ánh hiện thực xã hội. Chúng ta cũng giống như nữ chính xinh đẹp, trong khi những nam nhân xấu xí kia đại diện cho những khó khăn và đau khổ trong cuộc sống. Bản chất hồn nhiên và thiện lương của chúng ta buộc phải đối mặt với sự đen tối của xã hội. Chúng ta đã cố gắng chống cự, nhưng cuối cùng vẫn bị cuộc sống tàn nhẫn đánh bại và chà đạp, khiến chúng ta biến dạng.
Vì thế, thông điệp của những bộ phim này chính là: Người lương thiện cố gắng chống lại mặt xấu của xã hội, nhưng cuối cùng vẫn bị cuộc sống khuất phục. Do đó, chúng ta nên tận hưởng từng khoảnh khắc trong cuộc sống thì hơn... haiiii."
Nghe xong, Tề Tâm Nguyệt quay lại, mặt nóng bừng, tức giận nhìn hắn nói: "Ngươi đã xem qua bao nhiêu bộ phim nóng mới có thể rút ra những triết lý sâu sắc như vậy? Ngươi đúng là tài giỏi!"
Cao Quân chỉ cười ngây ngô, bày ra vẻ mặt vô tội.
"Còn không mau tắt đi, nếu không ta về." Tề Tâm Nguyệt dọa.
"Được, được, được." Cao Quân bất đắc dĩ thỏa hiệp, đóng máy tính lại, tò mò hỏi: "Ngươi tìm ta có việc gì sao?"
“Hai việc thôi.” Tề Tâm Nguyệt nói: “Thứ nhất, ngày mai đi ra ngoài với ta một chuyến.”
Cao Quân hơi sửng sốt, sau đó nở một nụ cười tươi rói: “Hẹn hò thì nói là hẹn hò, sao lại bảo là đi ra ngoài một chuyến, đơn giản quá nhỉ.”
“Đã nói là đi ra ngoài, ngươi có đi hay không?” Tề Tâm Nguyệt đỏ mặt, lầm bầm.
Con gái vốn da mặt mỏng, khi chủ động mời nam nhân ra ngoài, họ thường không trực tiếp gọi là hẹn hò.
Cao Quân liên tục gật đầu, đáp: “Đương nhiên rồi! Đừng nói chỉ đi ra ngoài, dù ngươi muốn đi cùng tới Quỷ Môn Quan, ta cũng nguyện ý.”
“Hừ!” Tề Tâm Nguyệt hừ một tiếng rồi nói: “Chuyện thứ hai là cái này.”
Nói xong, Tề Tâm Nguyệt mở cửa, ngay lập tức một con chó Teddy xám nhỏ lao vào, ôm chặt lấy chân nàng và bắt đầu có những hành động kỳ quặc, khiến nàng đỏ mặt xấu hổ.
“Trời ơi, ta xem phim nóng nhưng chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng như thế này!” Cao Quân bật cười nói.
Tề Tâm Nguyệt đã dự liệu trước phản ứng của hắn, nàng thở phì phì, nhấc con Teddy lên và thả nó vào tay Cao Quân. Ngay lập tức, con chó nhỏ bám lấy chân Cao Quân không rời.
“Hắc...” Cao Quân hét lớn: “Ngươi... đây là... là... không kiêng mặn- chay gì sao?!”
Giống chó này có tiếng là "tăng động", khiến mọi người cạn lời.
“Ngươi mang nó đến để thêm ‘gia vị’ cho cuộc sống của ta sao?” Cao Quân cười khổ.
“Bớt nói nhảm đi.” Tề Tâm Nguyệt nói với giọng bực tức: “Vừa nãy ta kiểm tra ký túc xá nữ, không biết nữ sinh nào đã lén nuôi con chó này. Hỏi ai cũng không thừa nhận, nên ta tạm thời mang nó về đây. Nhưng ta ở gần chó lâu sẽ bị dị ứng, đôi khi phát ban đỏ, đôi khi hô hấp khó khăn.”
“Nhưng đưa nó đến chỗ ta thì có gì khác?” Cao Quân khó xử hỏi.
“Ngươi cũng bị dị ứng với chó hả?” Tề Tâm Nguyệt hỏi.
Cao Quân lắc đầu: “Dị ứng thì không có, chỉ là... mỗi khi nhìn thấy chó, ta lại thấy thèm… Thịt chó xào lăn, thần tiên cũng khó cưỡng!”
“Ngươi mà dám ăn nó, ta sẽ ăn ngươi!” Tề Tâm Nguyệt giận dữ: “Ngươi thật là đồ đáng ghét, con chó nhỏ này dễ thương, thế mà ngươi còn dám nghĩ đến chuyện ăn thịt. Ngươi là loại quái vật gì vậy? Hơn nữa, tiểu gia hỏa này trông giống như huynh đệ của ngươi, nhìn kìa, chẳng phải rất hợp đôi sao?”
Cao Quân đen mặt lại, đáp: “Thôi đi, ta không có hứng làm huynh đệ với một con chó. Nhìn dáng nó gầy gò thế kia, chắc cũng chẳng có mấy lạng thịt. Thôi, được rồi, cứ để nó ở đây, ngươi cứ đi hỏi thêm xem chủ nhân nó là ai. Nếu sau hai ngày nó bị chết đói hoặc tự bỏ đi…”
“Vậy ngươi sẽ bồi thường cho ta một con khác.” Tề Tâm Nguyệt uy hiếp: “Quyết định vậy nhé! Ngươi chăm sóc nó đi, ta đi đây. Ngày mai, hẹn 9 giờ sáng, ta đợi ở cổng trường.”
Nói xong, Tề Tâm Nguyệt vội vã chạy đi, không kịp để Cao Quân phản đối.
Hắn ngồi trên giường nhìn con Teddy nhỏ đang ôm chặt lấy chân mình. Tiểu gia hỏa này vô cùng bận rộn với việc "xử lý" chân của Cao Quân, đôi mắt hồn nhiên mở to, trông rất đáng thương.
Bỗng nhiên, ánh mắt Cao Quân nheo lại, một luồng sát khí lạnh lẽo tỏa ra, tựa như lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu linh hồn. Cả căn phòng dường như đông cứng lại.
Bản năng của động vật luôn nhạy cảm hơn con người khi đối mặt với nguy hiểm. Tiểu Teddy run rẩy toàn thân, lập tức nhận ra mối đe dọa từ Cao Quân. Con chó nhỏ nhận thức được rằng mình không đủ khả năng chạy thoát khỏi kẻ ác ôn này. Trong phút chốc, nó quyết định giả chết, ngã vật ra đất, nằm thẳng cẳng!
"Thật sự biết diễn xuất." Cao Quân cười lạnh, nhẹ nhàng đá tiểu Cẩu giả chết sang một bên, phấn khích xắn tay áo, bắt đầu mở máy tính lên. Hiện tại, không một ai có thể ngăn cản hắn chuyên tâm thưởng thức phong thái của nữ thần Matsushima.
Chiến đấu đã bùng nổ toàn diện, tiếng nói ngọt ngào của nữ thần quanh quẩn trong căn phòng nhỏ. Tuy là số đặc biệt, nhưng không ngờ vẫn xuất hiện con ngựa mini trong đó. Dù vậy, Cao Quân đã đạt đến cảnh giới không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra ngựa lớn.
Không chỉ vậy, hắn còn đạt được một cảnh giới cao hơn: chỉ xem mà không động tay, đơn giản chỉ muốn cảm nhận và học hỏi.
Ngay tại thời điểm mấu chốt, cửa phòng chết tiệt lại bị đẩy ra.
Vì sợ bị người khác dị nghị, hắn vội lấy chăn đắp lên máy tính, quay đầu lại, không ngờ người tới là Đồng Linh.
Cao Quân thật sự đau đầu, hai người này thay phiên xuất hiện, có để người ta thưởng thức nghệ thuật tử tế nữa hay không?
"Ngươi đang làm gì vậy?" Đồng Linh hỏi.
"Không làm gì." Cao Quân dang hai tay ra, tỏ vẻ vô tội.
"Đừng có gạt ta." Đồng Linh lườm nói: "Một tên nam nhân đáng khinh như ngươi, trông chẳng khác gì con chuột đứng cạnh nồi canh nóng. Trước nồi canh đại bổ, ngươi đã phơi bày hết bản chất, mặt đỏ hồng, râu run rẩy, miệng há to, mắt lén lút, lấy chăn che đậy máy tính... Ngươi chắc chắn là đang xem phim nóng không?"
Cao Quân trợn mắt há mồm, lắp bắp không nói nên lời.
Đồng Linh đảo mắt quanh phòng, bỗng nhiên phát hiện tiểu Teddy giả chết bên chân hắn, lập tức kinh hãi nói: "Tiểu gia hỏa này bị sao vậy? Trời ạ, ngươi đã làm gì với nó?"
"Định mệnh!" Cao Quân chửi thề, nhảy dựng lên. Đồng Linh cũng vội vàng chạy tới, ôm tiểu Teddy vào ngực, cảnh giác nhìn hắn, nói: "Không ngờ ngươi thuộc loại người biến thái thế này."
"Ngươi đừng có nói bậy, ta chưa làm gì nó cả." Cao Quân bất đắc dĩ nói: "Ta là dạng này, nó là dạng kia. Ngươi nghĩ hai đứa có thể hành động được sao? Ngươi mới là cực phẩm quyến rũ đấy!"
Đồng Linh muốn cãi nhưng lại thôi, rõ ràng đã chiếm thế thượng phong, nhưng tên khốn này lại lật ngược tình thế bằng độ vô sỉ của hắn.
Đồng Linh trừng mắt lườm hắn, sau đó trêu đùa tiểu Teddy trong lồng ngực. Nàng rất yêu động vật, trong ký túc xá còn nuôi Hoàng Kim Mãng, Kiến khổng lồ và Nhện khổng lồ. Sự cuồng nhiệt này làm cho Cao Quân không hiểu nổi.
Nàng nhẹ nhàng gãi bụng tiểu Teddy. Tiểu gia hỏa lập tức tỉnh lại, nhìn Đồng Linh với đôi mắt hồn nhiên, tựa như cảm nhận được tình yêu thương từ nàng. Hành động vô sỉ của nó khiến Cao Quân không khỏi ghen tị.
Đồng Linh âu yếm vuốt đuôi nó. Tiểu Teddy thích thú hưởng thụ. Trước mặt Cao Quân, Đồng Linh không khỏi ngượng ngùng, không lâu sau nàng đặt tiểu Teddy xuống đất.
Nhưng nó không chịu rời đi, ngửi ngửi quanh chân nàng, rồi bất ngờ nhấc chân tiểu lên chân nàng.
"Ai da!" Đồng Linh giật mình, sau đó cười khổ nói: "Tiểu tử thúi này lưu lại dấu ấn trên người ta, sau này muốn tìm đến ta à?"
Chó đực khi tiểu thường muốn đánh dấu lãnh thổ, để đồng loại khác biết nơi này là địa bàn của nó. Đây là bản năng của tiểu Teddy và Đồng Linh không nỡ trách mắng.
Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Cao Quân đột nhiên lóe lên một tia sáng.
"Đúng rồi, mùi hương!" Cao Quân bỗng nhiên phấn khích hô to.
Đồng Linh hoảng sợ quát: "Ngươi làm sao vậy, chỉ là một con chó nhỏ đi tiểu thôi mà, có gì đáng kích động?"
"Tốt, tiểu rất tốt, ngươi cũng nên đánh dấu ta đi..." Cao Quân cười ha ha, trêu đùa.
Đồng Linh giận dữ nói: "Ngươi có ý gì? Đừng có giở trò hạ lưu với ta!"
Cao Quân mặc kệ nàng, trong đầu đang lên kế hoạch.
Đối thủ không phải người tàng hình sao? Hắn có thể biến mất, nhưng mùi hương của hắn có thể biến mất không?
Cao Quân bắt đầu suy nghĩ một cách nhanh nhẹn, lập tức nghĩ ra nhiều cách để khắc chế đối thủ.
Hắn mỉm cười quan sát Đồng Linh. Nhìn thấy nụ cười quỷ quyệt của hắn, Đồng Linh cảm thấy có chút ớn lạnh, liền hỏi: "Ngươi cười như vậy chắc chắn không có ý tốt. Ngươi muốn làm gì?"
Cao Quân nhe răng cười: "Mỹ nữ, ngươi rất thích tiểu Cẩu phải không?"
"Đúng vậy, hiện tại ta cũng nhận nuôi vài tiểu Cẩu bị bỏ rơi. Nhưng sao ngươi hỏi vậy?" Đồng Linh đáp.
"Không ngờ ngươi xinh đẹp như vậy, quả thật là người đầy đủ Chân - Thiện - Mỹ." Cao Quân cười nói. "Ta cũng có một con tiểu Cẩu, ngươi có nguyện ý nhận nuôi không?"
"Chính là nó sao?" Đồng Linh chỉ vào tiểu Teddy hỏi.
Cao Quân lắc đầu, chỉ vào mũi mình nói: "Là ta đây... Cẩu độc thân, cầu ngươi mang đi!"
Đăng bởi | hiepcongtudaica1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 14 |