Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C15: Tuổi Trẻ Thật Tốt Nha

Tiểu thuyết gốc · 3139 chữ

Mặt trời đã gần ngã bóng về hướng tây, không bao lâu nửa sẽ khuất bóng phía sau dãy Liên Hoàn Sơn. Lý Cửu Cửu đứng trên bè gỗ, xuôi theo dòng Diêu Giang trở về. Ngày hôm nay hắn tìm được kha khá thiết thạch, nếu đem bán sẽ kiếm được không ít tiền.

Phía trước dòng Diêu Giang lúc này đang có một đám thiếu niên đang tắm, ai nấy đều rất vui vẻ. Người cao lớn nhất trong bọn chúng chính là Mã Toàn Phong, Lý Cửu Cửu nhận ra người này, lúc còn ở học viện, hắn và đối phương luôn đối nghịch nhau.

Lý Cửu Cửu lái bè gỗ sang một bên, hắn không muốn dây dưa cùng tên này, hắn còn việc quan trọng hơn phải làm. Nếu trở về muộn, tiệm rèn sẽ đóng cửa, hắn không thể bán đi số thiết thạch.

Mã Toàn Phong thì hoàn toàn khác, chuyện ngày hôm qua hắn vẫn còn ghi hận. Tuy người đạp hắn chính là Đinh Tuyết Long, nhưng hắn vẫn tính món nợ này lên đầu Lý Cửu Cửu. Đơn giản vì Đinh Tuyết Long hắn không dám động vào, chỉ có thể chút giận lên người Lý Cửu Cửu.

Mã Toàn Phong dẫn đầu nhóm thiếu niên chặn lại bè gỗ, bọn chúng dùng sức lay thật mạnh, muốn làm cho Lý Cửu Cửu rơi xuống nước.

Lý Cửu Cửu chống lấy gậy tre, bè gỗ rung lắc dữ dội, làm cho hắn suýt nửa là rơi xuống nước. Hắn phẫn nộ quát lớn.

_ Các ngươi muốn làm gì.

Cả nhóm thiếu niên càng thêm phấn khích, ra sức lay càng mạnh hơn. Bè gỗ vốn đã không chắc chắn, nhanh chóng tách ra thành nhiều mảnh. Lý Cửu Cửu và thiết thạch đồng thời đều rơi xuống nước.

Hắn nhìn đóng thiết thạch phút chốc liền biến mất, công sức cả ngày hôm nay tự dưng biến mất. Trong lòng không khỏi bốc lên lửa giận, hai mắt đỏ bừng, hắn gầm lên giận dữ.

_ Mã Toàn Phong, ngươi nhặt chúng lên cho ta.

Mã Toàn Phong cũng không biết những viên đá kia là gì, ngay cả Lý Cửu Cửu trong một lần tình cờ nghe nói qua, hắn mới phân biệt được thiết thạch. Những thiếu niên như Mã Toàn Phong, cả ngày rèn luyện trong học viện, không phân biệt được thiết thạch cũng không có gì lạ. Hắn cũng chỉ muốn làm cho Lý Cửu Cửu té ngã, cũng không cố ý là rơi những viên đá kia. Nhưng sự việc đã diễn ra, hắn không muốn mất mặt trước bằng hữu, dù cảm thấy có chút ấy nấy nhưng vẫn tỏ ra vẻ ngang ngược.

_ Ngươi tự đi mà nhặt lấy.

Lý Cửu Cửu tính tình điềm đạm, trước giờ không muốn gây sự, hắn rất ghét phải vướng vào phiền phức, như thế sẽ rất mất thời gian. Nhưng không có nghĩa rằng hắn nhút nhát sợ hãi, lần này là hắn thật sự tức giận, hắn gằn lên từng chữ.

_ Ta hỏi lại một lần nửa…ngươi có nhặt chúng lên hay là không.

Mã Toàn Phong có chút hoang mang, lần này là hắn hơi quá đáng, nhìn biểu hiện của đối phương, thật sự là đang rất tức giận.

Lúc này một tên thiếu niên phía sau lên tiếng.

_ Bọn ta không nhặt thì thế nào.

Một tên khác cũng nói theo.

_ Đúng vậy…Phong ca, chúng ta đừng nhặt.

Mã Toàn Phong dù chưa leo lên lưng cọp, nhưng hắn muốn thử một lần xem thế nào.

_ Ta…ta không nhặt đấy.

Mã Toàn Phong vừa dứt lời, Lý Cửu Cửu đã liền lao đến, hắn vun ra một nấm đấm, ngay ngắn vào mặt đối phương. Lý Cửu Cửu sức khoẻ rất tốt, một đấm này đúng là làm cho đối phương choáng váng.

Hắn vẫn chưa chịu dừng lại, muốn xong lên dạy cho đối phương một bài học. Cả nhóm thiếu niên ai nấy đều chết lặng, tên kia thật sự dám ra tay, lại còn hung hãn như vậy nửa chứ.

Mã Toàn Phong bị đánh cho ngã ra mặt nước, nhưng hắn thực lực là vẫn có. Hắn đã ở học viện rèn luyện được một năm, công pháp là đã học qua. Tuy chưa thể nói là thành thục, nhưng vẫn có thể sử dụng được, vị trí lão đại của hắn cũng không phải tự nhiên mà có.

Hắn nhanh chóng ổn định lại cơ thể, lui về sau một khoảng, giữ khoảng cách an toàn cùng đối phương.

_ Ngươi dám đánh ta, tên khốn kiếp này, ngươi chán sống rồi.

Lý Cửu Cửu lửa giận bừng bừng.

_ Đến đây xem ai sợ ai.

Cả hai lao vào đánh nhau dữ dội giữa dòng Diêu Giang, nhóm thiếu niên vây quanh bên ngoài không ngừng hô hào. Lý Cửu Cửu tuy có chút khoẻ mạnh, nhưng vẫn chưa khai mở huyệt đạo nào, cũng như chưa từng tập luyện công pháp. Rốt cuộc vẫn không phải là đối thủ của Mã Toàn Phong.

Mã Toàn Phong thở hồng hộc đứng trên bờ sông, bộ dáng có chút thê thảm. Bản thân hắn có chút thực lực, nhưng đói phương quá hung hăng, khiến hắn có chút sợ hãi. Nếu không phải bên cạnh còn có bằng hữu, hắn thật sự không dám đánh nhau với đối phương lâu như vậy.

Lý Cửu Cửu nhìn nhóm thiếu niên trên bờ, sau lần này hắn quyết định sẽ kêu Đinh Tuyết Long dạy hắn một bộ quyền pháp. Ánh mắt chứa đầy tức giận, hắn tuy là kẻ thua cuộc, nhưng mạng này thì hắn có thể liều.

Lý Cửu Cửu nhặt lấy một viên đá to bằng nắm tay, sau đó ném mạnh về phía đối, rất may là Mã Toàn Phong đã tránh được. Hắn lại nhặt một viên đá khác to hơn, lao về phía đối phương một lần nửa.

Đám người Mã Toàn Phong ai nấy đều sợ hãi, nghĩ rằng tên này điên thật rồi. Không ai muốn dính vào hắn, mạnh ai nấy chạy thật nhanh, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất.

Lý Cửu Cửu tự nhận bản thân không đánh lại đối phương, hắn không hề truy đuổi. Ánh mắt nhìn từng mảng bè gỗ đang trôi giữa dòng Diêu Giang, mặt trời đã gần xuống núi, thành quả ngày hôm nay coi như là mất hết.

Đinh phủ.

_ Tuyết Long, mau ra đây.

Lý Cửu Cửu đập mạnh cửa phòng Đinh Tuyết Long, hai người bọn hắn đã thân với nhau từ nhỏ, nơi này hắn đã đến rất nhiều lần. Người trong Đinh phủ ai cũng biết hắn, mọi nơi hắn đều rất quen thuộc.

Đinh Tuyết Long vừa nghe âm thanh đã biết là ai, trong Đinh phủ ai lại dám đập mạnh cửa phòng hắn như vậy.

_ Đợi chút.

Hắn mở cửa phòng bước ra, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Lý Cửu Cửu có chút ngẩn ra.

_ Ngươi làm sao vậy?

Lý Cửu Cửu không trả lời ngay, hắn dứt khoát nói.

_ Đi theo ta.

Đinh Tuyết Long mơ hồ.

_ Đi đâu.

Lý Cửu Cửu đáp lại vô cùng ngắn gọn.

_ Đi đánh nhau.

Nói xong Lý Cửu Cửu liền hùng hồn rời đi, Đinh Tuyết Long vẫn còn mơ hồ không biết là chuyện gì. Nhưng bằng hữu đã đi trước, hắn dứt khoát đi theo bên cạnh, mặc kệ là chuyện gì.

Học viện Mễ Hương trấn.

Mã Toàn Phong là người bên ngoài trấn, một năm trước đã đến đây học tập, để tiện cho việc rèn luyện của học viên, học viện có nơi ở lại cho những người như hắn. Đương nhiên, nếu hắn không muốn ở lại vẫn được, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến thời gian lên lớp.

Lý Cửu Cửu không phải là học viên, nhưng đã từng là học đồ ba năm ở đây, hắn rất thành thạo đường đi lối bước ở đây. Biết được nơi ở của Mã Toàn Phong, nằm ngay gần của sau của học viện.

Tại Ngô quốc, hài tử từ sáu tuổi đều được tạo điều kiện để đến học viện đọc sách. Bọn họ được gọi là học đồ, sẽ được các thầy đồ dạy chữ, lễ tiết, và các thứ khác trong vòng ba năm.

Sau đó sẽ là kỳ khảo hạch, nếu như may mắn có được linh căn, họ sẽ được giữ lại học viện học tập luyện khí. Họ được gọi là những học viên, giống như tên Mã Toàn Phong kia, và người chỉ dạy bọn họ luyện khí được gọi là lão sư.

Cần phải nói thêm, lão sư khác với thầy đồ. Họ là những luyện khí sỹ được triều đình chỉ định, phân bổ đến các học viện, mục đích là bồi dưỡng những luyện khí sỹ trẻ tuổi. Họ có thể vừa dạy được cho cả học viên và học đồ, tùy vào năng lực của mỗi người. Còn thầy đồ chỉ là người dạy đọc sách cho học đồ, không nhất thiết phải là luyện khí sỹ, là một người bình thường vẫn được.

Lý Cửu Cửu đi đến của sau của học viện, hắn không bước vào mà chỉ đứng bến ngoài.

_ Mã Toàn Phong, mau ra đây cho ta.

Đinh Tuyết Long bất chợt hiểu ra, thì ra tên này muốn gây sự với tên mặt tròn như bánh đa kia.

Lý Cửu Cửu tiếp tục kêu tên Mã Toàn Phong, nhưng dường như đều vô dụng, bên trong không hề có động tĩnh.

Đinh Tuyết Long khẽ thở dài, kỹ năng mắng chửi của tên này đúng là quá tệ. Cho dù không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dáng của Lý Cửu Cửu chắc hẳn là đã bị ức hiếp, bằng hữu của hắn bị ức hiếp, hắn không thể đứng nhìn. Hắn hít một hơi thật sâu, miệng như được mở khoá, bao nhiêu là ngôn từ khó nghe lập tức được tuôn ra.

_ Tên mặt lợn Ngựa Toàn Phong kia, mau ra đây cho gia gia. Ngươi muốn làm con rùa rụt cổ bên trong đó sao, ngươi họ ngựa chứ có phải họ rùa đâu. Gia gia ngươi đang đợi ngươi đây, ra đây để gia gia gặp mặt, ta mắng tám đời nhà ngươi, mắng luôn con chó nhà ngươi nuôi, con chuột trong bếp nhà người ta cũng mắng. Đồ chó đen ra đây cho ta, còn có…

Hắc Đại Nhân nằm ngay cổng trấn bỗng nhiên tĩnh giấc, nó cảm thấy lỗ tai hôm nay thật ngứa. Dùng chân gãi gãi vài cái mới thấy đỡ hơn, thật không biết rốt cuộc là chuyện gì…

Mã Toàn Phong mở cửa bước ra, phía sau hắn còn có mấy tên đồng học. Hắn tức đến mức đầu muốn bốc khói, có ai lại lôi cả con chuột nhà người khác ra mà chửi không cơ chứ.

_ Các ngươi muốn gì?

Đinh Tuyết Long nhìn bộ dáng của Mã Toàn Phong cũng không hơn Lý Cửu Cửu là bao, sau đó lại nhìn bốn tên thiếu niên phía sau đối phương. Thầm tính toán, hôm nay nếu thật động thủ, e là sẽ không dễ dàng gì.

Hắn trừng mắt nhìn Mã Toàn Phong, muốn quát vào mặt đối phương, nhưng sực nhớ ra không biết là nên quát vì nguyên nhân gì.

_ TA MUỐN…ừm thì…Cửu Cửu ngươi nói đi.

Lý Cửu Cửu nhìn Mã Toàn Phong thầm cảm thấy may mắn, kỹ nghệ mắng chửi của Đinh Tuyết Long quả là siêu việt. Nếu đổi lại là hắn, chắc hẳn là sẽ tức đến chết mất. Dù vậy hắn vẫn không chút nào đồng cảm với Mã Toàn Phong, số thiết thạch hắn khổ công tìm kiếm bỗng chóc mất đi, hắn vẫn còn ghi hận trong lòng.

_ Ta hỏi ngươi có nhặt chúng về hay không.

Đinh Tuyết Long mơ mơ hồ hồ không biết chuyện gì, nhưng vẫn tăng lên thanh thế cho bằng hữu.

_ Đúng vậy, mau nhặt chúng về cho gia gia.

Mã Toàn Phong bị hai từ "gia gia" làm cho tức phát điên, hắn luôn cố nhẫn nhịn tên này chỉ vì gia thế của đối phương. Hắn nắm tay siết chặt, trên trán nổi đầy gân xanh.

_ Đinh Tuyết Long, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi. Nếu không có chức quan của cha ngươi, ngươi chả là cái đinh gì. Có giỏi thì đừng để cha ngươi ra mặt.

Đinh Tuyết Long cười lên ha hả.

_ Ta trước giờ chưa từng mang gia thế ra doạ người…ngươi, có bản lĩnh thì đến đây, để gia gia vỗ mông ngươi.

Mã Toàn Phong thở ra một hơi oán khí.

_ Đó là ngươi…

Chữ "nói" còn chưa ra đến miệng, Lý Cửu Cửu đã lao lên đạp cho hắn một cước. Không cần biết kết quả thắng hay bại, đánh được một cái sẽ có lời một cái.

Mã Toàn Phong lao đến, sử dụng chiêu "thịt mỡ đè người".

Lý Cửu Cửu không cho hắn cơ hội, nhảy lên lưng đối phương, sử dụng chiêu "ôm đầu lột vỏ chiếu".

Đinh Tuyết Long cũng nhảy vào, ra một đòn "rắn nước vẫy đuôi".

Bốn thiếu niên phía sau cũng không đứng nhìn, một tên lao vào ôm lấy chân Lý Cửu Cửu, xuất ra một chiêu "bọ ngựa bắt sâu". Một tên khác cũng xuất ra chiêu thức "sư tử hống".

Cả đám thiếu niên quần nhau thành một đóng hỗn loạn, ai nấy đều xuất ra "tuyệt học" do bản thân nghĩ ra. Khói bụi bay đầy trời, âm thanh la mắng ở khắp nơi.

_ Ta đánh chết ngươi…

_ Cho ngươi biết tay…úi…thả chân ta ra, hạ lưu…

_ Ta đấm vỡ mũi ngươi…

_ Tên khốn kiếp chết này…ây da…

_ Úi…tên nào cắn ta, đau đau…

_…

Vừa lúc có một lão sư đi ngang qua, nhưng ông chỉ đứng nhìn mà không hề can ngăn. Bên trong ánh mắt có một tia ngưỡng mộ, thầm nghĩ tuổi trẻ thật tốt nha.

Mặt trời dần khuất bóng, cả trấn nhỏ chìm trong ánh sáng yếu ớt của các ngọn đèn lồng. Các hộ kinh thương có một thối quen, thường sẽ thắp sáng các ngọn đèn lồng trước cửa tiệm. Mục đích là làm cho cửa tiệm rực rỡ hơn trong mắt người khác, và cũng để mọi người biết là cửa tiệm còn đang hoạt động.

Bến thuyền của trấn không có nhiều cửa tiệm, nếu có họ cũng sẽ nghĩ từ rất sớm, ngày thường nơi này rất vắng lặng. Từ lúc Trần Gia Thương Hội đến đây, nơi này trở nên nhộn nhịp hơn hẳn. Ánh đèn được thắp sáng khắp nơi, người dân trong trấn thường xuyên lui tới. Bọn họ đã thông cáo, công việc nghiền vỏ ốc Mễ Hương là không bắt buộc thời gian, lúc nào cũng có thể đến và đi.

Bên thuyền bỗng nhiên trở nên nhộn nhịp nhất trong trấn nhỏ, Lý Cửu Cửu và Đinh Tuyết Long ngồi trên một tảng đá lớn cạnh bờ Đông Hải. Ánh mắt nhìn về bến thuyền, nơi đó thật là nhộn nhịp.

_ Tên khốn Mã Toàn Phong thật là quá đáng, hắn dám làm rơi hết thiết thạch của ngươi xuống sông.

Đinh Tuyết Long mắt trái bầm đen, cái mũi ửng đỏ to hơn ngày thường không ít. Nghe Lý Cửu Cửu kể lại sự việc lúc chiều, trong lòng không khỏi phẩn nộ.

Lý Cửu Cửu ngồi bên cạnh, dáng vẻ còn thê thảm hơn, nói thế nào Đinh Tuyết Long cũng có gia thế, đám người kia không dám ra tay quá nặng. Hắn đưa tay sờ lên trán, nơi đó có một khối u to tròn như quả trứng gà, bên miệng còn có một vết thương, hắn khó khăn đáp lời.

_ Tên đó cũng không phải cố ý, là do bè gỗ không được chắc chắn.

Đinh Tuyết Long chừng mắt, đập mạnh xuống tảng đá, tức giận mắng.

_ y da…ngươi còn nói đỡ cho hắn, tên khốn đó phải dạy cho hắn một bài học.

Lý Cửu Cửu lập tức đính chính.

_ Ta không nói đỡ cho hắn, việc hắn làm rơi mất thiết thạch của ta là sự thật, ta sẽ bắt hắn tìm về cho ta.

Đinh Tuyết Long ủng hộ nhiệt tình.

_ Đúng vậy, ngươi phải làm như vậy…

Nói đến đây hắn như nhớ ra việc gì đó, giọng nói trầm xuống.

_ Ngươi khoan hãy tính sổ với hắn, sáng mai ta cùng biểu muội sẽ theo mẫu thân về nhà thăm ngoại tổ phụ. Ta sẽ mau chóng trở về, trong thời gian này ngươi đừng gây sự với hắn. Ngươi không phải đối thủ của hắn.

Tin tức này làm cho Lý Cửu Cửu có chút bất ngờ, tên này ngày mai sẽ đi về thăm ngoại tổ phụ, vậy mà hắn còn gọi Đinh Tuyết Long đi đánh nhau. Nhìn dáng vẻ bây giờ của tên này, không khiến ngoại tổ phụ lo lắng mới lạ.

_ Sao không nói sớm với ta, bộ dáng của ngươi bây giờ, nhìn có chút…

Đinh Tuyết Long thầm nghĩ, nếu nói với ngươi, ngươi còn gọi ta đi đánh nhau à. Hắn tươi cười như không có việc gì, ưỡn ngực tự tin nói.

_ Với gương mặt ngọc thụ lâm phong này, chút vết thương này sao có thể che đi vẻ tiêu soái của ta.

Lý Cửu Cửu nghệch ra, nếu có người khác ở đây, hắn sẽ không nhận tên này là bằng hữu. Hắn bày ra vẻ mặt coi thường, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút ấm áp.

_ Đừng nói với người khác là ngươi quen ta.

Đinh Tuyết Long tỏ thái độ.

_ Ngươi như vậy là ý gì?

_ Ta không có ý gì, ngươi đừng qua đây.

_ Ngươi đang coi thường ta sao?

_ Ta không có, ngươi giữ khoảng cách, nam nam thụ bất thân.

_ Ta cứ thích như vậy thì thế nào?

_ Đừng đến gần, ta không phải là người dễ dãi.

_…

Đúng lúc này, phía xa truyền đến từng tiếng vó ngựa. Không bao lâu liền xuất hiện một nhóm người, ai nấy đều đằng đằng sát khí.

Tên cầm đầu quát lớn.

_ Lật tung nơi này lên cho ta.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.