Q1.C7: Ta
Gia cảnh Lý Cửu Cửu rất khó khăn, cha hắn mất sớm, mẹ hắn sức khoẻ không tốt, từ khi sinh ra hắn thì tình trạng càng xấu thêm.
Sau biến cố chín năm trước, làm cho sáu mươi bảy ngư phu bỏ mình, trong đó có Lý Bình An, chính là cha của hắn. Triều đình đã miễn nhiều loại thuế, và trợ cấp hàng tháng cho gia đình nạn nhân. Nhờ vậy mà hai người bọn họ có thể miễn cưỡng trang trãi cuộc sống.
Lý Cửu Cửu từ bé đã làm rất nhiều các công việc khác nhau, miễn sao là có thể kiếm được bạc. Hắn cũng rất giỏi trong việc tìm thức ăn, thường xuyên săn bắt các loài động vật nhỏ, làm cho bữa cơm trên bàn thêm phong phú hơn.
Việc săn bắt thỏ rừng đối với hắn rất đơn giản, từ việc theo dấu cho đến đặt bẫy chúng. Điểm này những đứa trẻ trong trấn đều rất hâm mộ hắn, ngay cả Đinh Tuyết Long suốt ngày tự ngạo bản thân cũng phải đồng ý.
Cá bơi dưới nước còn va đầu vào đá, hôm nay có vẻ như không phải là một ngày may mắn của bọn họ. Săn bắt suốt hai canh giờ mà chỉ bắt được một chú thỏ con be bé, cả bọn còn đang nghĩ không biết có đủ để nhét kẻ hay không.
Nhưng Lương Phù Dao lập tức cho bọn họ một câu trả lời, nàng ôm thỏ con vào lòng, thề sống thề chết không bỏ ra. Nói rằng đó là của nàng, nàng sẽ mang về chăm sóc, ai cũng không được đụng đến.
Đám trẻ đã không vui trong lòng, lập tức phản bác, nội bộ lại bắt đầu xảy ra tranh chấp. Đinh Tuyết Long giờ đã hiểu, vì sao muội muội xinh đẹp đáng yêu của hắn bị kỳ thì đến vậy. Hắn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đâu thể nào vì muội muội mà thay trắng đổi đen được.
Trái với mọi người, Lý Cửu Cửu vẫn rất bình tĩnh, có vẻ như hắn đã lường trước được tình huống này.
Đinh Tuyết Long vì muội muội yêu dấu, chấp nhận hạ mình, đưa cặp mắt van xin nhìn Lý Cửu Cửu.
_ Ngươi xem, có thể nào bắt thêm một con khác được không?
Lý Cửu Cửu bình thản nói.
_ Ngươi thấy rồi đấy…ta đã cố gắng hết sức rồi.
Đinh Tuyết Long chửi thề trong lòng, nhưng vẻ mặt tràn đầy nịnh nọt.
_ Đại ca, ta biết ngươi có cách mà, không phải ngươi rất giỏi săn bắt hay sao? Ngươi xem, muội muội của chúng ta sắp bị chúng xé thành từng mảnh mà mang về rồi kìa.
Lý Cửu Cửu thầm mắng trong lòng, từ khi nào muội muội của ngươi đã trở thành muội muội của chúng ta vậy.
Đến cuối cùng, dưới sự dẫn đường của Lý Cửu Cửu, đám người đi vào sâu trong rừng hơn. Men thờ bờ Diêu Giang, cả đám tìm thấy một nhánh suối nhỏ, mọi người đi theo con suối thêm một đoạn thì dừng lại. Đoạn suối này không sâu lắm, nước cũng không chảy siết, là một nơi rất thích hợp để bắt cá.
Lý Cửu Cửu phân công cho mọi người đi nhặt những tảng đá lớn, sau đó tìm chỗ cạn nhất của con suối đặt vào, nhằm tạo ra thêm một dòng chảy thứ hai vào nơi hắn muốn. Còn hắn thì nhặt lấy không ít lá cây, đặt ở phía dưới dòng chảy mới được hình thành.
Cuối cùng cả đám cởi bỏ y phục, đầm mình ở con suối chính, bơi lặn thoả thích. Lý Cửu Cửu, và huynh muội Đinh Tuyết Long thì ngồi ở con suối nhỏ thứ hai, bên cạnh đóng lá cây.
Cá bơi theo dòng suối xuống hạ du, sẽ bị bọn trẻ đang tắm làm hoảng sợ. Chúng sẽ ẩn nấp hoặc là rẻ vào dòng suối nhỏ thứ hai vừa được hình thành. Con suối vốn là một cái bẫy, mực nước càng vào sâu sẽ rất cạn. Lúc này bọn chúng chỉ có thể bơi ngược trở về, hoặc là cố hết sức vượt qua nơi này.
Chỉ có thể làm cho mực nước cạn đi, chứ không thể ngăn được dòng nước, cá vẫn có thể bơi qua để tìm về dòng suối chính. Chỉ thấy lúc này rất nhiều cá theo bản năng phóng mình lên mặt nước, nhằm vượt qua chỗ nước nông để đến bên kia của con suối. Nhưng chờ đợi chúng chính là một đóng lá cây um tùm, bọn chúng sẽ bị mắc vào đấy, chỉ có những con rất may mắn mới thoát ra được.
Liên tiếp là những con cá xui xẻo, được ba người Lý Cửu Cửu bắt lấy. Lương phù miệng chữ "O" không khép lại được. Đinh Tuyết Long bắt đến phấn khích, không ngờ bắt cá lại dễ dàng đến vậy, một lần nửa khâm phục "tên khốn" hảo bằng hữu này.
Chẳng bao lâu đã bắt được rất nhiều cá, đám trẻ con trong trấn tâm trạng tốt lên hẳn, chẳng mấy chốc đã quên đi mất chú thỏ con kia. Bọn chúng nhận nhiệm vụ đi xung quanh tìm củi khô, Đinh Tuyết Long cùng muội muội thì xung phong đi làm sạch cá, bầu không khí rộn rã tiếng cười.
Lý Cửu Cửu đi một vòng xung quanh trở về, trên mặt đất đã xuất hiện một đóng lửa thật lớn. Hắn lấy ra một ít muối, vốn dĩ là chuẩn bị để ăn cùng thịt thỏ rừng. Sau đó lại lấy ra một túi hạt, bên trong có rất nhiều loại, mỗi loại đều có hình dáng khác nhau.
Đinh Tuyết Long tò mò nhìn Lý Cửu Cửu, chỉ thấy đối phương lấy muối bỏ vào túi hạt. Sau đó để tất cả lên tảng đá lớn, dùng một tảng đá khác liên tục nghiền, đến khi tất cả bên trong túi vải đều nát ra. Cuối cùng hắn lấy thứ đó thoa đều lên thịt cá, rồi bắt đầu nướng trên đóng than củi.
Thịt cá không bị cháy đen, ngược lại có màu vàng om, từng thớ thịt trắng ngần toả ra một mùi hương nồng đậm, không giống với bất kỳ món cá nướng nào mà mọi người ở đây đã từng ăn.
Mọi người bắt đầu chia phần, Đinh Tuyết Long cầm lấy một con cá đã chín, mùi thơm nồng đậm khiến hắn không khỏi ngửi thêm vài lần. Thịt cá tan trong miệng, mang theo một hương vị rất đặc biệt, có thể nói là rất ngon, vô cùng ngon. Mùi vị này, có thể nói là món cá nướng ngon nhất mà hắn từng được ăn. Hắn đoán chắc rằng, là do những thứ bên trong túi vải kia, hắn thần bí nhìn Lý Cửu Cửu.
_ Cửu Cửu, lúc nãy trong túi vải là thứ gì vậy?
Lý Cửu Cửu nhìn hắn.
_ Ngươi muốn biết.
Đinh Tuyết Long đầy phấn khích.
_ Đúng vậy, nói cho ta, mau nói đi.
Đây không phải là công thức gì đặc biệt, chỉ là hắn thường xuyên đi vào rừng, thường xuyên ăn cá nướng, thường xuyên ăn quả dại, vô tình phát hiện ra một số hạt có mùi vị rất đặc biệt. Qua nhiều lần tự mình thử nghiệm, pha lẫn một số loại nguyên liệu với nhau, cuối cùng cho ra được hương vị như bây giờ.
Lý Cửu Cửu cười khẩy, sau đó bỏ đi nơi khác. Hiếm khi nắm được nhược điểm của tên kia, hắn dễ dàng gì sẽ nói ra, phải dày vò đối phương đến chết.
Đinh Tuyết Long cảm thấy bị coi thường, hắn tức giận chửi ầm lên, đòi cùng Lý Cửu Cửu phân cao thấp, tên này nhất định phải được dạy dỗ.
Linh Sơn tông nằm ở phía nam Dung quốc, chính là một trong bốn môn phái lớn nhất của Bắc Châu. Nhiều năm trở lại đây, môn phái này đang có dấu hiệu xuống dốc, nhưng ở Dung quốc, vẫn là một thế lực không ai dám dòm ngó.
_ Bẩm đại nhân, phía trước chính là núi Linh Sơn.
Cổ xe ngựa dừng lại bên đường, một nam tử mặc trang phục màu đen, đầu mang mũ rộng, cung kính bẩm báo người bên trong cổ xe ngựa.
Cửa rèm mở ra, bên trong là một nam nhân trung niên khí chất bất phàm, trên mặt là một chiếc mặc nạ màu đỏ không nhìn ra dung mạo, ánh mắt lạnh lùng quét qua nam nhân hắc y.
Nam nhân hắc y bất giác cảm thấy phát lạnh, hắc biết bản thân đã lỡ lời, lập tức thay đổi xưng hô.
_ Phía trước là núi Linh Sơn…thưa…lão gia.
Nam nhân mang mặc nạ có chút hoà hoãn, hắn buông xuống rèm cửa, giọng nói trầm thấp, giống như là đã sử dụng bí pháp để thay đổi.
_ Ngươi đi thông tri cho đệ tử Linh Sơn, nói là có bằng hữu từ xa đến thăm.
Nam nhân hắc y nhận mệnh, lập tức cưỡi ngựa rời đi.
Bên ngoài xe ngựa, ngoài xa phu còn có một thiếu niên cùng ba tên hắc y khác. Thiếu niên tay cầm ngọc tiêu màu xanh, eo mang ngọc bội. Gương mặt thanh nhã hài hoà, có vài nét giống với một đào hoa công tử.
Thiếu niên không cưỡi ngựa mà ngồi cạnh xa phu, hắn nghi hoặc hỏi.
_ Đại nhân cảm thấy bọn họ sẽ giúp chúng ta?
Nam nhân mang mặc nạ thái độ hoàn toàn khác, giọng nói phát ra từ bên trong xe ngựa.
_ Ngài đã nói thế nào, mọi việc đều nghe theo ta sắp xếp không phải sao?
Thiếu niên biết đối phương đang muốn nói đến vấn đề gì, hắn cười khẩy, sau đó thay đổi xưng hô.
_ Dương nhi đã biết…thưa…đại bá.
Nam nhân mang mặc nạ thở dài một tiếng, hắn cảm thấy có chút hối hận khi mang theo thiếu niên trong chuyến đi này.
_ Chúng ta không phải là đến nhờ vả bọn họ, mà là đến để giao dịch. Chúng ta có thứ mà bọn họ muốn, chỉ như vậy thôi.
Thiếu niên liền cười, giọng nói có chút tiếu ý.
_ Mọi việc đều nghe theo…đại bá.
Rất nhanh nam nhân hắc y đã quay trở lại, phía sau còn có vài tên đệ tử Linh Sơn. Bọn họ đến là để xác nhận đối phương là ai, Linh Sơn Tông không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào.
Một tên đệ tử mặc trang phục Linh Sơn Tông bước lên phía trước, giọng nói ồn trọng, không quá hạ thấp tư cách, cũng không quá kiêu căng, thể hiện rõ địa vị của một trong Tứ Đại Phái Bắc Châu.
_ Không biết khách nhân là người nào, đến núi Linh Sơn chúng ta có việc gì?
Nam nhân mang mặc nạ bước xuống xe ngựa, hắn không ngại thân phận làm một lễ gặp mặt, thái độ hoà nhã.
_ Không biết môn phái có người tên là Miên Thúc Tụ, Miên trưởng lão hay không.
Người đệ tử nọ lập tức kinh hãi, Linh Sơn Tông thật sự có người tên là Miên Thúc Tụ, ông ta còn là sư huynh của Tông chủ. Nhưng từ bốn mươi năm trước người đó đã rời đi núi Linh Sơn, Tông chủ đã phát lệnh tìm kiếm khắp nơi, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức. Hắn làm một lễ đáp lại đối phương, thăm dò hỏi.
_ Vị khách nhân này, ngươi là gì của Miên trưởng lão.
Câu nói này là gián tiếp thừa nhận môn phái thực có người tên là Miên Thúc Tụ. Cũng để làm rõ thân phận của đối phương, còn về âm mưu quỷ kế gì hắn đều không sợ. Đơn giản vì nơi này là Linh Sơn Tông, ngươi có muốn tìm chết thì cũng không cần đến đây để chết cho khó coi.
Nam nhân mang mặc nạ vẫn thái độ hoà nhã.
_ Ta có vài lời của Miên trưởng lão, muốn chuyển đến Tông chủ. Làm phiền người có thể thông tri đến Tông chủ.
Người đệ tử lập tức cảm nhận được tầm quan trọng của vấn đề, hắn liền phân phó người bên cạnh thông tri cho Tông chủ.
Thiếu niên xoay tròn tiêu ngọc trong tay, bộ dáng vô cùng phong nhã, thầm nghĩ quả thật không hổ danh là Ngài ấy.
Đinh Tuyết Long đứng dưới dòng suối, tay cầm lấy một viên đá to như bàn chân người lớn. Phía xa là đám trẻ đang vui đùa, hắn thích thú gọi lớn.
_ Cửu Cửu, ngươi xem ta tìm được gì nè!
Lý Cửu Cửu đứng cách đó không xa, nhìn vào viên đá trong tay Đinh Tuyết Long có chút nghi hoặc. Hắn tiến đến gần quan sát, liền nhận ra đây chính là thiết thạch.
Đây là loại đá bên trong các mỏ thiết, khi dùng nhiệt độ cao để đốt chúng, sẽ thu được thiết cứng, dùng để làm một số vật dụng như là nồi chảo, nấm cửa, thậm chí là vũ khí.
_ Người nhặt nó dưới suối sao?
Đinh Tuyết Long gật đầu.
_ Đúng vậy.
Lý Cửu Cửu nói tiếp.
_ Tìm thử xem còn có viên nào nửa hay không?
Đinh Tuyết Long tỏ vẻ mơ hồ, nhưng vẫn giúp Lý Cửu Cửu tìm kiếm.
Nửa canh giờ sau hai người bọn họ đã tìm được sáu viên thiết thạch, Lý Cửu Cửu xếp chúng thành một hàng dài ngay ngắn bên bờ suối. Hắn nghiêm túc đánh giá, giống như có điều suy nghĩ.
Đinh Tuyết Long nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bằng hữu, hoài nghi hỏi.
_ Ngươi muốn làm gì?
Lý Cửu Cửu giải thích.
_ Cái này có thể bán được tiền.
Đinh Tuyết Long mừng rỡ, hắn nghĩ mình đã tìm được báu vật, sắp trở nên giàu có.
_ Ngươi nói xem, một viên này bán được bao nhiêu?
Lý Cửu Cửu suy tư, sau đó chậm rãi giải thích.
_ Không phải là viên…mà là cân, chúng được bán theo cân.
Đinh Tuyết Long mặt mày hớn hở, mặc kệ là viên hay cân, hắn ước chừng một viên nặng khoảng nửa cân. Sáu viên này ít nhất cũng là ba cân, mà quan trọng là dưới suối kia vẫn còn có thể tìm được thêm nửa.
Lý Cửu Cửu thay đổi sắc mặc, hoài nghi nói.
_ Bình thường thì chúng chỉ xuất hiện bên trong các mỏ thiết, sao lại xuất hiện tại đây cơ chứ?
Đinh Tuyết Long mất kiên nhẫn.
_ Suy nghĩ làm gì, chắc là do mưa lớn, chúng theo nước trôi về đây. Nhanh, nói cho ta biết là chúng đáng giá bao nhiêu?
Lý Cửu Cửu nghĩ cũng đúng, hắn vuốt cằm.
_ Nếu ta nhớ không lầm, ba cân thiết thạch sẽ là một đồng tiền.
Ba chữ "một đồng tiền" vang vọng bên tai Đinh Tuyết Long, hắn thầm tính toán. Mười đồng tiền mua được một cái bánh bao nhân thịt, một đồng tiền là ba cân thiết thạch, mười đồng tiền sẽ là ba mươi cân, cũng tức là sáu mươi viên thiết thạch. Nhặt cho đến khi nào, chưa tính đến việc làm sao mang chúng rời khỏi khu rừng này.
Đinh Tuyết Long thăm dò.
_ Ý ngươi nói…sáu mươi cục đá này đổi được một cái bánh bao?
Lý Cửu Cửu gật đầu.
_ Đúng vậy.
Đinh Tuyết Long đổi giọng.
_ Ngươi đi chết đi.
Lý Cửu Cửu nhìn hắn khó hiểu,
_ Có vấn đề gì sao?
Đinh Tuyết Long nhíu mày nhìn Lý Cửu Cửu, trong đầu hắn có một suy nghĩ xoẹt qua, hắn thật chậm dò hỏi.
_ Ngươi…đang muốn…nhặt chúng?
Lý Cửu Cửu khẳng định, giống như đó là một điều hiển nhiên, với hắn đây chính là tiền, mặc dù có ít một chút. Chỉ cần có thể kiếm được tiền, hắn điều không bỏ qua.
Đinh Tuyết Long vỗ vai động viên người bằng hữu của mình, ném lại một câu sau đó bỏ đi.
_ Ngươi điên rồi.
Mễ Hương trấn ngày hôm sau.
Mặt trời vừa mới nhô lên Lý Cửu Cửu đã thức dậy, hắn làm bữa sáng cho Như Ngọc, sau đó đổ đầy lu nước phía sau bếp. Hắn đi ra sau vườn, lúc này gà mái vẫn còn đang ngủ, nhẹ nhàng lấy mất ba quả trứng gà. Gà mẹ tỉnh giấc kêu lên "oan oát" làm hắn có chút giật mình, hắn nhanh chóng chạy tháo thân vào bếp, sau đó đem trứng gà đi luộc chín.
Chuẩn bị một bộ trang phục sạch sẽ, gấp gọn, cùng với ba quả trứng đã luộc chín, hắn gói tất cả vào một túi vải, sau đó mang trên lưng, tìm đến Đinh phủ.
Đinh phủ nằm ngay cuối chợ Diêu Dương, là phủ đệ lớn nhất của Mễ Hương trấn. Gia chủ Đinh Thiếu còn là một luyện khí sỹ hàng thật giá thật, có một chức quan không nhỏ bên trong Giám Hộ Ty thành Định Biên. Ở trấn này, ngoài trừ Trần viện trưởng, ông chính là người có danh vọng cao nhất.
"cốc, cốc, cốc"
Cổng lớn Đinh phủ mở ra, một lão giả liền xuất hiện, ông chính là quản gia của Đinh phủ.
_ Cửu Cửu à?
Lý Cửu Cửu lễ phép chào hỏi.
_ Lưu gia gia vẫn tốt ạ! cháu đến tìm Tuyết Long.
Lưu quản gia giọng nói già nua.
_ Lưu thiếu gia sáng sớm đã ra ngoài, cũng không nói là đi đâu.
Lý Cửu Cửu rời đi Đinh phủ, hắn thẳng đến của tiệm Cực Lạc. Tên khốn này chắc chắn là đang chơi cùng muội muội hắn ở đấy, đã quen nhau nhiều năm, hắn có thể chắc chắn như thế.
Cửa tiệm quan tài Cực Lạc nằm ở ngã tư Cực Lạc, tên của ngã tư là được đặt theo tên của cửa tiệm này. Nó là của tiệm gia truyền của nhà họ Đinh, đã có từ rất lâu, đến bây giờ đã là thế hệ thứ tư.
Lý Cửu Cửu bước vào cửa tiệm, nơi này với hắn rất quen thuộc, hắn đã đến đây rất nhiều lần. Lúc này Đinh Nhất Ngôn, gia gia của Đinh Tuyết Long đang nằm dài lười biếng trên ghế xếp.
_ Con chào Đinh gia gia, hôm nay buôn bán tốt chứ ạ?
Đinh Nhất Ngôn liếc mắt nhìn Lý Cửu Cửu, thầm nghĩ tiểu tử này không biết lão bán quan tài hay sao.
_ Hôm nay cũng không có ai chết.
Lý Cửu Cửu cười ngây ngô, hắn rất thích Đinh Nhất Ngôn.
_ Con đến tìm Tuyết Long…
Đinh Nhất Ngôn chỉ tay ra sau cửa tiệm, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là tiểu tử này đến tìm hai huynh muội Đinh Tuyết Long, không lẽ sẽ tìm lão.
Lý Cửu Cửu đi ra phía sau, lúc này huynh muội hai người bọn họ đang ngồi chơi cờ, hắn nhanh chân đi đến bên cạnh nói cùng Đinh Tuyết Long.
_ Đi cùng ta.
Đinh Tuyết Long bày ra dáng vẻ ung dung.
_ Ta bận rồi!
Lý Cửu Cửu chất vấn.
_ Ngươi suốt ngày ăn với chơi, có gì mà bận.
Đinh Tuyết Long lớn tiếng phản bác.
_ Mặc kệ ta, thầy bói nói hôm nay ta không thể bước chân ra khỏi cửa.
_ Vậy ngươi có muốn ta đánh cho ngươi bò ra không?
_ Ha..ha…ngươi dám?
Lý Cửu Cửu nghiêm túc.
_ Nhanh lên, đi cùng ta, ta dẫn ngươi đi kiếm tiền.
Đinh Tuyết Long đã biết ý đồ của đối phương từ trước, hắn thề chết phản đối.
_ KHÔNG, TA KHÔNG ĐI.
Lý Cửu Cửu nắm lấy tay hắn, một đường kéo ra cửa lớn.
Đinh Tuyết Long kêu lên thảm thiết.
_ KHÔNG, TA KHÔNG MUỐN…tên khốn nhà ngươi mau thả ta ra.
Lý Cửu Cửu dùng sức.
_ Tiết kiệm sức đi, nhanh lên nào.
Lương Phù Dao không hiểu là việc gì, nàng chỉ nghe Lý Cửu Cửu nói sẽ dẫn bọn họ đi kiếm tiền. Nghĩ thầm sẽ rất vui, nàng nắm lấy tay còn lại của Đinh Tuyết Long, hai người ra sức lôi kéo. Bắt tay cùng người ngoài, khống chế ca ca của mình, mặc kệ cho Đinh Tuyết Long kêu gào
_ Lương Phù Dao, muội có phải là muội muội của ta không vậy? ta không muốn đi…KHÔNG MUỐNNNN.
Đăng bởi | conheomauxanh |
Thời gian |