Quỷ Bút
"Kim Bảo, con không sao chứ?" - Người thanh niên ngồi xuống, cẩn thận xem xét vết thương cho hắn. Ánh mắt của y hiện lên nét lo lắng.
"Tiêu thúc." Tiền Kim Bảo nói, giọng hắn run rẩy. "Cha, mẹ, tỷ tỷ..."
"Ta biết cả rồi!" Tiêu Nghị ngắt lời, nét mặt đầy đau đớn. "Đều tại ta bế quan quá lâu, không thể bảo vệ các ngươi. Nếu không, có lẽ mọi chuyện đã khác."
"Kim Bảo hay về Thiên Hạ Tông với ta đi." - Tiêu Nghị hỏi, ánh mắt đầy hy vọng. Hắn lắc đầu từ chối, cơ nghiệp Tiền gia vẫn còn ở đây, không thể bỏ hết tất cả để rời đi như thế.
Tiêu Nghị thở dài, ánh mắt thoáng hiện nỗi trăn trở. Nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ với Tiền gia, đặc biệt là cặp song sinh này. Y chính là người được Tiền Phú Quý nhờ đặt tên cho chúng, cảm giác mình cũng có một phần trách nhiệm.
"Một mình con ở lại ổn không? Lỡ như nữ nhân điên kia tìm con gây sự nữa thì sao?" - Tiêu Nghị tỏ ra lo lắng.
Tiền Kim Bảo cười khổ, hắn chung quỷ chỉ là phàm nhân, có lẽ cô ta chỉ là nhất thời hứng thú, y không cần phải lo.
Hắn trầm ngâm một chút rồi tiếp. "Có một việc muốn nhờ thúc giúp đỡ. Vừa rồi chính miệng cô ta thừa nhận mình là hung thủ, ta muốn biết Vạn Pháp Tiên Môn có biết việc này không."
Vạn Pháp Tiên Môn?
Tiêu Nghị nhíu mài, đó là một môn phái lớn, y bắt đầu lo ngại lỡ như điều ra tra bọn họ đứng sau đồng ý cho Giải Hồng Mai hành sự thì Tiền Kim Bảo có thể làm gì được họ? Phàm nhân thấp cổ bé họng không có tiếng nói ở thế giới này.
"Thúc có cách nào để tìm hiểu không?" Kim Bảo hỏi, ánh mắt cầu mong.
"À... Ta có thể liên lạc với một số người trong Vạn Pháp Tiên Môn hỏi thử." - Y trả lời.
Tiêu Nghị ở lại bầu bạn với Kim Bảo được một ngày thì phải rời đi. Lần này đến nhân giới y còn có nhiệm vụ điều tra về chuyện của ma tộc và quỷ thư.
Hắn kinh ngạc. "Quỷ thư?"
Quỷ thư chia thành hai món, quỷ bút và quỷ quyển, ma hoàng dùng quỷ bút để vẽ lên quỷ giới. Mọi thứ mà quỷ bút phát họa trên quỷ quyển, chỉ cần thấm qua máu tươi, đều sẽ linh hoạt cử động như thật.
Nếu ai đó sở hữu cả quỷ bút và quỷ quyển họ có thể tạo ra những sinh vật hoặc hiện tượng từ quỷ giới.
Nghe quen quen... Quỷ bút?! Hình như có nghe ở đâu rồi. Hắn lẩm bẩm. "Một mình Tiêu thúc có địch lại tên Ma Hoàng kia không?"
Tiêu Nghị giải thích tên Ma Hoàng kế nhiệm nghe nói vẽ rất xấu nên không có gì đáng ngại, những thứ hắn vẽ ra trên quỷ quyển đều không dùng được. Một số nguồn tin ở Ma Giới cho hay gã đã tức giận tới mức vứt quỷ bút và quỷ quyển qua lỗ hổng thời gian. Bây giờ có lẽ nó đang nằm đâu đó ở phàm thế.
"Vậy cũng được sao?" - Kim Bảo bật cười, không thể tin nổi rằng Ma Hoàng lại ngốc đến mức vứt bỏ món đồ lợi hại như vậy.
Tiêu Nghị :
"Không phải ai nhặt cũng sử dụng được quỷ bút và quỷ quyển. Chúng có linh tính, tự chọn chủ. Nếu chủ nhân không đủ thực lực hoặc không phù hợp, chúng sẽ không phát huy được sức mạnh."
"Thôi không chậm trễ nữa." - Tiêu Nghị nói, quyết định phải lên đường. "Thúc phải đi đây, con phải bảo trọng đấy."
"Thúc cũng vậy," Kim Bảo đáp, lòng đầy cảm kích vì sự quan tâm của Tiêu Nghị. "Nếu có thông tin gì, thúc nhớ phải thông báo cho con."
"Thiếu gia, uống thuốc đi!" - Gia nhân lo lắng mang chén thuốc nóng lên cho hắn, sợ rằng nếu hắn có mệnh hệ gì thì mấy ngàn gia nhân và người làm trên dưới Tiền gia sẽ ra sao.
Hắn cầm chén thuốc hít một hơi thật sâu rồi uống cạn. Mùi vị đắng ngắt vẫn cố gắng nuốt xuống.
Tiền Kim Bảo sau khi nghỉ ngơi quyết định tranh thủ ghé qua phường dệt và tiền trang để thu xếp lại mọi thứ.
Trên đường đi, ấy vậy gặp lại tên chủ sạp đồ cổ ở chợ đen hôm nọ, y vẫn kiệm lời và cái văn "Bán cho người có duyên" xài đi, xài lại.
Có điều lần này một cái gì đó từ hắn đã khiến gã chú ý. "Khoan đã có thể cho ta xem tay ngươi một chút không?"
Tiền Kim Bảo cảnh giác rụt tay lại, nhưng trước khi kịp phản ứng, gã đã xem xét kỹ lưỡng bàn tay hắn, đôi mắt y sáng lên như phát hiện ra điều gì thú vị. Sau đó, gã bất ngờ lấy ra cây bút cổ mà hôm trước hắn đã muốn mua nhưng không thành.
"Tặng cho ngươi, hôm nay ngươi chính là người có duyên ta đang đợi. Có điều ta chỉ có bút, quyển sách nát kia ngươi phải tự mình tìm, nó rơi vào khu vực vạn tuyết lĩnh thì phải."
Tiền Kim Bảo xoay người đi không thèm để ý, còn mắng y có bệnh, lúc trước rõ là năn nỉ gần chết không muốn bán, giờ lại mang đi cho không.
Gã chủ sạp huýt sáo rồi thu xếp đồ chuẩn bị rời đi, khuôn mặt hiện rõ sự thoải mái.
“Cuối cùng tên vô dụng đó cũng ý thức mình không xứng làm họa quỷ, chịu truyền lại ấn ký rồi.” - Gã cười khúc khích trước khi biến mất trong một con hẻm.
Chuyện ở phường dệt không mấy suôn sẻ với Tiền Kim Bảo. Hắn không có kinh nghiệm về thuốc nhuộm và cách bảo quản vải vóc, nên những thành quả sản xuất ra không đạt chất lượng như mong đợi. Nhiều mẻ vải bị phai màu hoặc mục rữa nhanh chóng, khiến hắn phải đau đầu tìm cách cải thiện tình hình.
May mắn thay, một số công nhân lâu năm trong phường dệt, những người có nhiều kinh nghiệm, đã chia sẻ một số mẹo nhỏ để bảo quản và nhuộm vải tốt hơn. Hắn cẩn thận lắng nghe và lấy sách bút ra để ghi chép lại từng chi tiết.
Tuy nhiên, khi Tiền Kim Bảo cầm cây bút cổ mà gã chủ sạp tặng để viết thì phát hiện ra rằng ngồi của nó không được tốt, cảm thấy bực bội vì những lời lẽ đầy ẩn ý của gã chủ sạp đồ cổ trước đó, hắn ghét bỏ ném mạnh cây bút vào một góc, không thèm nhìn lại.
Rồi quay lại với công việc của mình, tiếp tục chép lại kinh nghiệm mà công nhân truyền lại bằng cây bút khác.
Tối đó, sau một ngày mệt mỏi làm việc tại phường dệt và Tiền trang, Tiền Kim Bảo trở về phủ với thân hình rã rời. Gia nhân đã chuẩn bị sẵn nước tắm, và hắn nhanh chóng cởi y phục để thư giãn. Nhưng khi vừa tháo áo, hắn bỗng cảm thấy có gì đó cấn cấn trong túi.
“Thế quái nào??” - Hắn thò tay vào túi và kéo ra một vật thể quen thuộc.
Cây bút cổ mà hắn đã ném đi lúc chiều, bằng cách nào đó, lại nằm gọn trong túi áo của hắn. Tiền Kim Bảo bối rối. Rõ ràng đã vứt nó đi.
Hắn cầm cây bút lên, ngắm nhìn nó dưới ánh đèn, trông cũ kỹ và chẳng có gì đặc biệt.
Đăng bởi | thienbinhthientuong |
Thời gian |