Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

QUAN BINH

Phiên bản Dịch · 2193 chữ

Tên của vùng biển này là Giao Hải.

Đột nhiên, một con sóng lớn tiến đến gần đó, đàn cá mập giống như một bức tường bao bọc lấy bọn họ.

"Phụ thân, phụ thân!" Giọng nói chói tai của Hải Thị thét lên, nàng nhào đến ôm lấy phụ thân. Với một cái giật mạnh, phụ thân bừng tỉnh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, co giật đôi môi khô khốc, như muốn nói điều gì đó với mẫu thân của Hải Thị. Vào thời điểm đó, đã có hai hoặc ba con sóng cao phá vỡ che mất khuôn mặt của phụ thân. Đôi mắt Hải Thị tối sầm lại, dần dần mất đi ý thức.

Không biết phải mất bao lâu Hải Thị mới có thể mở mắt ra, liền nhận ra rằng mọi người đã bị sóng cuốn vào biển. Biển xanh đục như bầu trời của một thế giới khác, và đống đổ nát của con thuyền Thải Châu đang trôi nổi. Một cái bóng khổng lồ bay thẳng lên từ đáy biển, quét trúng mạn thuyền, văng ra khỏi mặt nước và đập mạnh xuống, chìm vào bóng tối. Trong bọt và hỗn loạn, Hải Thị vẫn nhìn thấy rõ ràng. Đó là một con cá mập to lớn dài hơn một chiếc thuyền lê. Không có vảy và màu da màu tro đen phát sáng màu xanh trong nước biển.

Ngay lập tức, có tiếng đập mạnh trở lại, một thứ gì đó rơi xuống nước từ độ cao và chìm xuống trước mặt Hải Thị.

Cố định hình lại, Hải Thị gần như thét lên trong nước.

Đó rõ ràng là phụ thân, nhưng chỉ còn một nửa người còn xót lại.

Hải Thị vội vã chạy qua, tuyệt vọng nắm lấy cơ thể đang chìm dần của phụ thân, kéo theo màn sương máu đỏ mỏng manh ra biển. Cảm nhận được sự mờ nhạt của nước ào ạt phía sau nàng ta, biết rằng cá mập ngửi thấy mùi máu và đang quay trở lại từ đáy biển, nàng cắn răng và nhìn lại. Có ba con ở đằng xa! Dòng nước ngày càng dữ dội và những gã khổng lồ khát máu tiến đến. Những giọt nước mắt sợ hãi và tuyệt vọng chảy ra từ đôi mắt non nớt của nàng, rơi vào trong nước biển và biến mất, và hơi ấm trong cơ thể dường như đang dần mất đi.

Cuối cùng nàng cũng nổi lên, thở hổn hển, nhưng nàng không còn nơi nào để đi. Thiên địa rộng lớn, không chốn dung thân.

Giữ chặt cơ thể của phụ thân, Hải Thị nhắm mắt lại.

Tứ phương dần tĩnh lặng.

Hải Thị mở to mắt ngạc nhiên, có một ánh sáng trắng gợn sóng ở nơi sâu thẳm của đáy biển. Mái tóc của giao nhân tung bay như rong biển, nàng ấy đang vươn tay ra để ngăn chặn năm sáu con cá mập. Những con cá mập hung dữ đã bị choáng váng bởi ánh sáng trắng trong tay giao nhân, và chúng bắt đầu nao núng. Biển đang dần dịu xuống và những mảnh gỗ và mảnh quần áo đang dần chìm xuống xung quanh.

Hải Thị nhận ra rằng nàng đã cạn kiệt năng lượng cuối cùng của mình, cố gắng giữ chặt cánh tay trái của phụ thân, tuy nhiên cơ thể đã không còn cử động được. Nàng từ bỏ sự đấu tranh, ngừng vùng vẫy và nhắm mắt lại, cơ thể mềm mại của nàng chìm thẳng xuống.

Trong thời gian mất đi ý thức, Hải Thị ngỡ rằng mình đang nằm ở đáy con thuyền Thải Châu, vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu. Hải Thị tuy nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng những con sóng bên dưới với khuôn mặt nóng rát vì ánh nắng. Nhưng ngay lập tức, nỗi đau của làn da bị rách, cơ thể đau nhức và nỗi đau tinh thần đã dần được đánh thức.

Nàng cau mày lại và mở mắt ra.

Trước mặt Hải Thị là biển vô tận, với những màu xám gỉ sét và vây lưng trông như những dãy núi. Hải Thị ngạc nhiên khi nàng cưỡi trên lưng một con cá mập, và con cá mập đó sắp lặn xuống nước! Nàng muốn trốn thoát, nhưng bị hai tay giữ chặt quanh eo, nàng đột nhiên hét lên và vùng vẫy, sặc một ngụm nước. Một lúc sau, con cá mập nổi trở lại mặt biển và Hải Thị giữ được chút bình tĩnh. Nhìn xuống, đôi tay nắm lấy cô từ phía sau, có những viên pha lê màu xanh lam giữa các ngón tay của nàng ấy.

Đó là giao nhân. Chỉ dưới ánh sáng mặt trời, nàng mới nhìn thấy giao nhân rõ ràng, với đôi tai mỏng, làn da ướt và mái tóc xoăn màu xanh lam. Trong mắt chỉ có lòng đen, mắt cá chân thanh tú của nàng lộ ra dưới váy áo choàng sáng, không phải mắt cá chân mà là hai vây cá nhỏ, đung đưa trong nước. Hải Thị đột nhiên hoảng sợ, nàng ấy không phải là một con người, rốt cuộc, phụ thân đã bảo nàng xuống biển để tìm thứ gì?

Nhìn thấy Hải Thị, người phụ nữ quay lại và chỉ về phía trước. Có một bóng xám mờ trên mực nước biển phía trước, cách không xa nơi này.

Đàn cá mập bơi cùng nhau, trái tim Hải Thị trống rỗng, không suy nghĩ gì, chẳng dám suy nghĩ sâu xa, nàng chỉ biết rơi nước mắt trên lưng con cá mập xám.

Như thế, sau hơn một canh giờ, đến vùng nước cạn mà cá mập có thể không còn di chuyển được nữa. Sau đó giao nhân đưa cho Hải Thị một túi da màu xám bên trong có khoảng bảy hoặc tám viên giao châu lấp lánh giữa ban ngày. Giao nhân nắm lấy tay Hải Thị và viết bằng ngón tay trên lòng bàn tay của Hải Thị. Ánh sáng trắng trên đầu ngón tay khuếch tán, hai chữ "Lang Hoàn" được viết, mờ nhạt trong lòng bàn tay Hải Thị. Hóa ra tên của nàng ấy là Lang Hoàn?

Lang Hoàn đẩy nhẹ nhàng Hải Thị ra khỏi lưng cá mập và chỉ ngón tay vào bờ biển, như muốn yêu cầu nàng về nhà. Ngay khi vừa xuống nước, Hải Thị nhận ra rằng lòng bàn tay của mình hai chữ Lang Hoàn đang tỏa sáng rực rỡ. Hải Thị lặn xuống nước một lát vẫn không bị hết hơi, tiếp tục bơi thêm nửa dặm vẫn cảm thấy hệt như đang ở trên bờ, Hải Thị nổi lên trên mặt nước và nhìn lại. Lang Hoàn cưỡi trên lưng một con cá mập, mái tóc xanh bay bay trong gió, nàng nhìn Hải Thị nhưng không nói lời nào, đôi mắt của Lang Hoàn lặng lẽ nhìn ra biển.

Hải Thị siết chặt dây đeo vai qua ngực bơi vào bờ mà không ngoảnh đầu nhìn lại.

"Chỉ có bấy nhiêu đây?" Một trong những quan binh trông giống như tên thủ lĩnh đang lên tiếng, đưa tay vào một cái thùng gỗ chứa đầy trân châu và nắm lấy một nắm tay.

"Thưa đại nhân, chỉ có bấy nhiêu..." Lí Trường run rẩy trả lời.

Tên thủ lĩnh kéo tay hắn lại và vẩy một viên trân châu mịn như hạt gạo từ khe móng tay. "Cái này được gọi là trân châu à? Còn bé hơn cả hạt cát!" Hắn nhìn xung quanh dân làng với bộ râu xều xòa và hét lên: "Một đám lười biếng!"

Lí Trường khom lưng trả lời: "Thưa đại nhân, năm nay có nhiều cơn bão làm quấy nhiễu nghiêu trai, chúng không được nuôi đủ lớn. Nam nhân của chúng tôi đã ra biển ngày đêm tìm kiếm và chỉ được bấy nhiêu thôi, những năm trước chúng tôi vẫn luôn cống nạp đủ, mong đại nhân xem... "

Tên thủ lĩnh giận dữ bay lên, đá cái thùng vào khuôn mặt dài của Lí Trường, những hạt trân châu vãi khắp sàn nhà. "Đưa bọn chúng đi!"

Trên một ngọn đồi ở phía xa, một cổ xe ngựa đang dần dần tiến đến.

Người trong xe vén bức màn lên cửa sổ và hỏi với giọng nhỏ nhẹ: "Có phải đang cống nạp trân châu không?"

Một thiếu niên thanh tú chạy hai bước đến bên cửa sổ, trả lời một cách nhẹ nhàng: "Vâng. Quan binh đang bắt người trong thôn đó, có lẽ sẽ đốt nhà đấy."

"Nhìn lại thêm chút nữa đi." người trong xe ra lệnh. Xa xa, có tiếng quân lính ồn ào.

Một bóng dáng nhỏ bé chạy vào lối vào làng, bị chặn giữa các quan binh và người phụ nữ, một nữ tử với khuôn mặt đen tối vẫn bướng bỉnh: "Đừng bắt mẫu thân ta!"

Không đợi các quan binh kịp phản ứng, người phụ nữ bất ngờ nhấc người khỏi cát va vào lưới đánh cá và ngăn đứa trẻ lại: "Hải Thị, chạy đi! Đi đến chỗ cửu công, đừng quay lại!"

Hải Thị vẫn bất động, cuối cùng nàng đặt túi da sau lưng xuống, lấy ra một số giao châu và đưa cho quan binh xem: "Mau nhìn đi, đây chính là trân châu"

Các hạt trân châu không lớn, cũng không phải là màu sắc kỳ lạ như vàng, xanh bồ câu và đen, nhưng chúng rất hiếm và tròn. Trong màn đêm tối mịt, một số viên tỏa sáng rực rỡ, tạo ra một cái bóng mỏng trên mặt đất. Trân châu làm từ nước mắt của giao nhân, ngàn vàng khó có thể mua được. Nhưng đứa trẻ này đầy một tay, vậy trong tay nải còn giấu bao nhiêu giao châu?

Tên thủ lĩnh bước tới và xòe bàn tay ra, Hải Thị đặt tất cả giao châu vào tay hắn ta. Khuôn mặt tức giận của thủ lĩnh được chiếu sáng bằng ánh sáng trân châu. Được một lúc, cuối cùng hắn chớp mắt và cười lớn: "Các huynh đệ, các ngươi đã thấy chưa?"

"Chúng tôi chẳng thấy gì cả."

Hải Thị nghe xong, rùng mình một cái.

Đôi mắt của tên thủ lĩnh giống như sên biển, gắn chặt lên tay nải trên cánh tay Hải Thị. "Vậy các ngươi nói xem thôn này cống châu đủ không?"

"Không hề đủ." Hai tiếng cười kìm nén vang lên.

"Trong thôn này làm gì có trân châu?", tên thủ lĩnh vừa nói vừa đặt mấy viên giao châu vào trong áo.

"Chúng tôi đã tìm kiếm từ trên xuống dưới nhưng thật sự không có viên trân châu nào cả!" Các quan binh mang theo con dao và từng bước tiến đến Hải Thị với đôi mắt rực lửa.

Hải thị không thể không lui bước, nhưng lại bị chặn lại bởi những lưới đánh cá dang dở treo sau những tán cây.

Tay nàng chạm vào một vật lạnh lẽo trên lưới đánh cá, trong lòng đột nhiên có chủ đích, vì vậy nàng giữ vật sắc nhọn lạnh lẽo trong lòng bàn tay và chờ đợi trong hơi thở. Hải Thị không muốn chết, nàng ấy muốn sống.

Tên thủ lĩnh một đao chém xuống tay nải của Hải Thị, vào lúc con dao rơi xuống, Hải Thị vung mình về phía thủ lĩnh, không biết rốt cuộc nắm được thứ gì, lưới đánh cá treo trên cây bị xé toạc trong giây lát. Vì thân hình nhỏ bé và hành động mau lẹ, con dao lớn trong tay tên thủ lĩnh đã có thể quét qua phía sau lưng Hải Thị và nhắm vào khoảng không.

"Mọi người mau chạy đi!" Hải Thị ngẩng đầu và hét lên. Dân làng như vừa tỉnh mộng, cùng nhau bỏ chạy.

Tay trái của tên thủ lĩnh nắm lấy cổ áo của Hải Thị dùng lực mạnh, hắn đột nhiên cảm thấy đau nhói giữa bụng. Hắn trừng mắt nhìn nàng và đưa tay ra che vết thương lại với sự nghi hoặc. Một sợi dây thừng được kéo ra từ vết thương, máu chảy từ từ dọc theo sợi dây thừng và rơi xuống.

Hải Thị lùi lại một bước, nhìn tên thủ lĩnh một lần nữa tuyệt vọng vung dao, nàng chỉ quấn sợi dây thừng quanh tay và kéo mạnh lại. Một đốm máu vương vãi trên khuôn mặt non ớt của nàng.

Cơ thể của tên thủ lĩnh từ từ ngã về phía trước do lực kéo. Hắn ta không biết gì cho đến khi chết. Thứ nằm trong bụng hắn ta và cuối cùng giết chết hắn không gì khác ngoài một chiếc tàu con thoi dài bằng gỗ cứng được mẫu thân Hải Thị sử dụng để dệt lưới đánh cá.

Hải Thị rũ bỏ sợi dây thừng trong tay quay lại và chạy hết sức lên đồi.

Bạn đang đọc Hộc Châu Phu Nhân của Tiêu Như Sắt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sky.truyen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.