Không chịu nổi thương tổn lần thứ hai
Chương 15: Không chịu nổi thương tổn lần thứ hai
Người dịch: Đuôi Cá
Beta: Phan Ender
Vân Thành Trung Quốc--------
Lúc Tả Dục Thành về đến nhà đã là gần nửa đêm.
Khi nhìn thấy có một người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, anh ngẩn ra trong giây lát, nhưng rất nhanh lôi một đôi đép lê trong tủ giày ra đi vào, vừa đi vừa nói: “Chị, sao chị lại đến đây?”
Tả Dục Dĩnh ngồi trên ghế sofa “Ừm” một tiếng nhưng lại không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại nói, “Cha đã đợi em trong thư phòng rất lâu rồi.”
Động tác rót nước của Tả Dục Thành ngưng lại trong giây lát, nhưng chẳng mấy chốc đã nốc sạch ly nước, xoay người đi lên lầu, đến thư phòng.
Sau lưng vang lên tiếng của Tả Dục Dĩnh, “Cha đã biết cách nghĩ của em, có gì thì từ từ nói, cha dạo này bị cao huyết áp.”
Tả Dục Thành vẫn không hề trả lời cô, đứng trước cửa thư phòng một lát, rồi mới từ đẩy cửa……
Chưa bước vào phòng, bên trong đã vang lên tiếng nói, “Còn biết phải đến gặp ta à.”
Tả Dục Thành không đáp lại, chỉ tùy ý kéo kéo cavart, ngồi lên ghế sofa, đợi cha mở miệng nói.
Tả Chấn Vũ nhìn thấy phản ứng của anh, trong lòng bốc hỏa, “Việc Lục Thị đầu tư đến Luân Đôn, ai bảo con nhúng tay vào.”
"Tổng giám đốc điều hành của Tả Thị bây giờ là con, còn người nào có thể quyết định việc này nữa?” Tả Dục Thành dựa vào sofa, vẻ mặt đầy khó chịu.
“Quả là làm bậy!” Tả Chấn Vũ bật dậy khỏi ghế, chỉ vào anh nói, “Sao con thể tự tin chắc chắc sẽ đụng được vào Lục Thị, mấy nay năm làm ra được chút thành tích liền muốn làm trội rồi, phải không?”
Tả Dục Thành không muốn giải thích, thế là trực tiếp đứng lên, nói: “Việc của con, không cần ba quản, con tự có chừng mực.”
Trong phút chốc, tiếng cốc vỡ nát vang lên, Tả Dục Thành cúi đầu nhìn mảnh vỡ dưới chân, mãi không nói chuyện.
Tả Dực Dĩnh từ ngoài đẩy cửa vào, chau mày đi đến, nhìn Tả Dục Thành nói, “Ai cho em nói chuyện với cha như thế, sao lại ầm ĩ đến mức này?”
Tả Dục Thành không hề trả lời cô, tiếp tục bước đến cửa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tả Dục Dĩnh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Cha, cha cũng thật là, Dục Thành không còn nhỏ nữa, ba đừng xem nó như lúc trước, mấy năm nay Tả Thị trong tay nó xử lý đã tiến bộ rất nhiều, nếu không Lục Thị cũng không phải tìm kiếm thị trường nước ngoài, hơn nữa quả thực Lục Thị mấy năm nay có vấn đề rất lớn.”
Tả Chấn Vũ tức đến run người, nhưng vẫn lắc lắc đầu, nói: “Tên tiểu tử khốn khiếp ấy có chút thành tựu liền không biết mình là ai nữa rồi, vấn đề của Lục Thị không chỉ tồn tại ngày một ngày hai, ta còn không biết hay sao? Nó ôm tâm tư gì, ta còn không biết hay sao?”
“……”
Lúc Tả Dục Thành trở về phòng mình, tâm trạng đã tệ lại càng tệ, cởi quần áo trên người, bước thẳng vào phòng tắm.
Lúc Tả Dục Dĩnh bước vào, cửa không hề khóa, nghe tiếng nước ào ào bên trong, cô xoay người định ra ngoài, thì điện thoại để trên bàn lại rung lên.
Cô do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn thắc mắc bước qua cầm lên, nhìn thấy ba chữ Diệp Miêu Thư, thì ngây ra ở đó.
“Chị làm gì vậy? Có bệnh xem trộm à?” Tả Dục Thành đứng ngay cửa phòng tắm, nửa người dưới quấn khăn tăm, lộ ra nửa thân trên cường tráng gợi cảm, lúc này đang lau tóc, bất mãn nhìn điện thoại nằm trong tay Tả Dục Dĩnh nói.
Tả Dục Dĩnh tỏ vẻ ghét bỏ, đặt điện thoại xuống, nhàn nhạt thu tầm mắt lại, “Cha muốn nhắc nhở em, ông biết ý định của em, còn nữa, nếu Tả Thị bị hủy trong tay em, cha sẽ không tha cho em đâu.”
Tả Dục Thành rõ ràng ngẩn ra, dường như không ngờ rằng Tả Dục Dĩnh sẽ nói ra câu đó.
Tả Dục Dĩnh phất phất tay, lúc đóng cửa quăng lại một câu, “Em tự nghĩ cho rõ ràng, việc này nguy hiểm không nhỏ, chị biết vị trí của cô ấy trong lòng em, nhưng em nên biết cô ấy cũng không thể chịu nổi tổn thương thêm lần thứ hai.”
Tả Dục Thành càng thêm nghi ngờ, thất thần một hồi lâu mới từ từ tỉnh lại, cầm điện thoại lên, thấy là Diệp Miêu Thư, mới phản ứng lại.
Mở điện thoại ra xem, sáu chữ “Tôi sẽ đích thân phụ trách” hiện lên trong mắt Tả Dục Thành lại vô cùng đẹp mắt.
Khóe môi từ từ nhếch lên, trong đầu xẹt qua một khuôn mặt, chỉ trong thoáng chốc, nhanh đến nỗi đến bản thân anh cũng không kịp bắt lấy.
Điều này khiến tâm trạng bực bội trong lòng thuyên giảm đi rất nhiều.
Lời của Tả Dục Dĩnh vẫn cứ lượn lờ ở bên tai.
Anh thực sự không ngờ rằng Tả Chấn Vũ vậy mà lại đồng ý để bản thân dày vò, nhưng cho dù là vì nguyên nhân gì, anh vẫn cảm thấy an ủi vì Tả Chấn Vũ đã có một lần hiểu được anh.
Tiêu diệt Lục Thị, thực ra ngay cả bản thân anh cũng chưa nắm chắc được mười phần.
Nhưng mà, anh lại nắm chắc được điều có thể khiến cho Tả Thị và Diệp Miêu Thư an toàn rút lui, cuộc mua bán không cần đền bù này, anh vẫn luôn rất thích.
Lúc hồi thần lại, anh cầm điện thoại lên muốn gọi điện cho Diệp Miêu Thư, nhưng nghĩ lại, vẫn nên nhịn xuống, không phải là không muốn, mà là anh không biết, sau khi cô bắt máy, anh nên nói cái gì, công việc? Kể việc nhà? Hay là chuyện trong quá khứ? Không có cái nào được cả……
Diệp Miêu Thư ở nước Anh xa xôi nhìn điện thoại của mình, không có bất cứ hồi âm nào.
Lúc này cô đang rối rắm không biết có nên gọi điện cho Tả Dục Thành hay không.
Cô không phải vì chuyện tình cảm riêng tư, mà là bởi vì có lời muốn nói với anh.
Nhưng đến cuối cùng cô vẫn không gọi, bởi vì cô biết ở Trung Quốc giờ này đã rất trễ rồi.
Hơn nữa, cô nghĩ, có vài việc vẫn nên hỏi ở trước mặt vẫn tốt hơn……
Đăng bởi | vandiemnhathe123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |