Gặp mặt.
“Mộng Mộng hôm nay chú mình từ Thành Phố B về, mẹ mình nấu rất nhiều món ngon bảo cậu qua ăn chung đấy.”
“Cậu nói với dì hôm nay mình không qua được rồi.”
Bách Tước nhìn cô với vẻ mặt nuối tiếc:” Lần sau mình sẽ qua mà.”
Bách Tước tươi cười :”Cậu không muốn gặp trai đẹp sao?”
Tô Như Mộng ôm bụng cười:“Chú cậu có đẹp thì cũng là đẹp lão rồi.”
Hàn Tước phồng má, mắt trừng to :”Đẹp lão cái đầu cậu, người ta mới 26 tuổi thôi.”
TING TING…
Chiếc Lamborghini phiên bản giới hạn đậu trước cổng trường, từ trong xe người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen kết hợp đôi giày da sáng bóng, thân hình cân đối, tóc được chải gọn gàng khiến cho mọi người trầm trồ:
“Đấy là xe giới hạn đó.”
“Còn đẹp trai hơn diễn viên nữa.”
“Là tìm ai thế?”
“Không biết có bạn gái chưa ta.”
“Hình như là Bách tổng của Tam Đại ở Thành Phố B đó.”
“Chú ơi, cháu nhớ chú quá đi mất.”:Bách Tước chạy tới ôm lấy người đàn ông.
“Về nhà thôi.”
Tô Như Mộng từ đầu đến giờ vẫn luôn nhìn người đàn ông, trong lòng thầm nghĩ sao khi nãy mình có thể chê người ta già chứ. rõ ràng đẹp trai thế cơ mà, thôi xong mình rồi, phải làm sao đây tim mình cứ đập loạn lên thế này. Tô như Mộng mày phải bình tĩnh, phải bình tĩnh không thể rớt liêm sỉ trước đàn ông.
“Mộng Mộng.”Bách Tước kiên nhẫn kêu mà cô chẳng chuyển động đành nhéo tay cô một cái.
“Ngô..Đau.Cậu làm gì thế?”:Cô hoàn hồn về hiện thực với sự đau đớn nhăn mặt nhìn bạn mình.
“Cậu chảy nước miếng kìa.”
Cô vội vàng dùng tay lau lia lịa: “Hết chưa hết chưa.”
Bách Trí Mẫn nhìn cô nhếch môi cười.
“Haha.”
“Cậu dám gạt tớ.”
“Đáng đời cậu.”
--------
Sau bốn năm, kể từ ngày vợ sắp cưới của nhị thiếu gia nhà họ Bách bỏ trốn trong ngày tổ chức hôn lễ thì đây là ngày đầu tiên mọi người có mặt đầy đủ trong bữa cơm.
Bách lão phu nhân đau lòng nhìn đứa con trai nhỏ của mình:”Con đã có đối tượng mới chưa.”
“Con chưa muốn kết hôn.”
"Đã hai mươi bảy mà còn dám nói chưa muốn kết hôn, hay con chờ đến lúc ta chết thì mới chịu có vợ hả?"
Bách Trí Lâm thấy mẹ đang giáo huấn em trai mình thì cũng lắc đầu: "Từ từ nó cũng tìm được thôi mẹ."
"Ta thấy không phải nó chưa muốn, mà là đang chờ con Yên Như kia."
Bách Trí Mẫn biết nhà mình không ai muốn nhắc tới cái tên Yên Như đó, anh và Yên Nhi quen nhau khi cùng nhau gia hoạt động tình nguyện của trường. Sau hai tháng tìm hiểu thì chính thức bên nhau, nhưng trong khoảng thời gian đó anh không hề nói cho cho cô biết về gia thế của mình. Bên nhau tròn hai năm thì anh cầu hôn cô, nhưng chẳng biết lí do gì trong ngày tổ chức hôn lễ thì cô đã bỏ trốn không ai biết tung tích:”Con tự biết mình nên làm gì.”
Tô Diệu thấy bầu không khí căng thẳng thì tìm chuyện phá giải:”Tước hôm nay Tiểu Mộng không qua được, ngày mai con rủ con bé qua ăn bánh ngọt mẹ làm nha.”
Nghe đến Tiểu Mộng thì lão phu nhân liền thay đổi sắc mặt: “Đúng đấy cũng mấy ngày rồi ta không gặp con bé.”
-----
“Tiểu Tước, chú cậu có vợ hay bạn gái chưa?”
“Chưa nha."
Nghe thấy nam thần trong lòng mình còn đơn độc thì liền vui vẻ ra mặt:"Vậy còn bạn gái thì sao?"
"Cũng chưa."
"Tiểu Tước yêu dấu, cậu phải giúp mình chinh phục chú nhỏ của cậu đó."
"Sau chứ?"
Cô cố gắng tỏ ra đáng thương:"Tiếng sét ai tình nó lỡ đánh trúng mình rồi."
Đăng bởi | kamy01 |
Thời gian | |
Cập nhật |