Chương 11
Mộc Cát Sinh khẽ cười: “Phản ứng không tệ.”
Giờ chỉ trên các đồng hồ này đều là thời gian nghỉ giữa các tiết học.
“Chiếc đồng hồ này thì không.” Mộc Cát Sinh đã xem xong cả tủ, rút ra một chiếc đồng hồ: “Nó chỉ vào giờ lên lớp.” Cậu nhìn món đồ trong tay, mỉm cười: “Tìm được rồi.”
Phía sau chiếc đồng hồ đặt một lọ thủy tinh, bên trong đầy tiền lẻ.
Mộc Cát Sinh lấy lọ tiền ra, lắc lắc, giữa đống xu lộ ra một đầu búp bê nắng. Con búp bê được vẽ mặt bằng bút màu nước, nửa cười nửa khóc, miệng ngoác ra tạo cảm giác dữ tợn.
“Giấu trong đống tiền lẻ này?” An Bình nhìn Mộc Cát Sinh lấy con búp bê ra, ngơ ngác lẫn lạnh gáy: “Điều này nghĩa là gì? Thu thập đủ bảy con búp bê có thể triệu hồi rồng thần à?”
“Từ chiếc đồng hồ này trở đi, thời gian sau đó đều lộn xộn.” Mộc Cát Sinh đóng tủ kính lại: “Đừng động vào các đồng hồ khác.”
Tay An Bình vừa chạm vào tủ kính lập tức rụt về: “Vậy tiếp theo làm gì?”
Mộc Cát Sinh lấy ra một vòng chìa khóa, xâu hai con búp bê nắng vào chung: “Đi thôi, qua phòng tiếp theo.”
“Ý tưởng không tệ.” Giọng Mộc Cát Sinh vọng lại từ phía trước, “Đoán tiếp xem?”
“Khả năng nhiều quá, không đoán được.” An Bình lắc đầu, “Bán tiên, cho lời rõ ràng đi.”
“Có trí tưởng tượng không phải là xấu, cứ mạnh dạn suy đoán, cẩn thận xác minh.” Mộc Cát Sinh dừng lại trước một cánh cửa, nơi vừa tính ra được, “An Bình, muốn câu trả lời rõ ràng? Một ngàn tệ mỗi câu, hoan nghênh ủng hộ.”
An Bình lập tức quay đầu đẩy cửa.
Chính giữa phòng đặt một chiếc máy tính. An Bình tiến đến gần, trong đầu đã tự biên ra cả trăm tình tiết kinh dị: “Phải bật lên không? Có ma nữ bò ra từ màn hình không đây?”
“Sadako bò ra từ TV, còn máy tính có lẽ không vừa kích cỡ.” Mộc Cát Sinh bước lên trước, ấn nút khởi động, “Chỉ là máy tính thôi—à không.”
Màn hình bật sáng, một tiếng thét chói tai vang lên, lẫn trong đó là tiếng khóc và tiếng cười kỳ quái. Trên màn hình, một đống búp bê cầu nắng đang liên tục dùng đầu đập mạnh vào màn hình, như thể muốn thoát ra ngoài. Gương mặt những con búp bê đó mỗi cái một vẻ: điên cuồng, ngờ nghệch, oán hận, tất cả đều nhìn chằm chằm vào An Bình và Mộc Cát Sinh. Điều kinh khủng hơn là những cái đầu trắng xóa của chúng bắt đầu chảy máu, trong nháy mắt màn hình đã nhuốm đầy sắc đỏ.
Mộc Cát Sinh nhìn An Bình, người đang sững sờ: “Không đi à?”
“Cái... cái gì?”
“Chúng sắp chui ra rồi.” Mộc Cát Sinh chỉ vào màn hình. Vừa dứt lời, màn hình phát ra một tiếng rắc, ngay lập tức xuất hiện vài vết nứt.
An Bình bừng tỉnh, hét lên một tiếng, rồi chạy vội ra ngoài.
“Cái tông vừa rồi hay đấy, đúng là có phong vị tang lễ.” Mộc Cát Sinh bước ra, tiện tay đóng cửa lại, “An Bình, có gì để tự vệ không?”
“Đồ tự vệ gì?” An Bình vẫn chưa hoàn hồn, “Đám búp bê đó thật sự sẽ chui ra?”
“Đã gây sự rồi, cửa này chắc chắn không chặn được lâu đâu.” Mộc Cát Sinh khóa trái cửa từ bên ngoài, bất ngờ nói, “Tiếng chim kêu tắt rồi.”
Tiếng chim không biết từ khi nào đã im bặt, nhưng tiếng thét chói tai từ bên trong vẫn vọng ra, tạo thành một loại âm thanh dội lại đầy quái dị.
Mộc Cát Sinh chớp mắt: “Tòa nhà này sắp tỉnh.”
“Tỉnh là thế nào?!”
Lời còn chưa dứt, một âm thanh sột soạt kỳ lạ vang lên từ cuối hành lang.
“Là đám quỷ giấy đó, chắc còn cả thứ khác nữa. Chúng bị đánh thức rồi.” Mộc Cát Sinh nhìn về phía không xa, “Chà, trông cũng oai đấy, còn mang cả vũ khí.”
Đăng bởi | ngocduong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |