Chương 16
“Sao tôi biết được? Tôi còn chẳng biết chọn đáp án đúng trên bài thi giữa bốn lựa chọn A, B, C, D nữa là.” Mộc Cát Sinh nhún vai. “Không rõ nguyên nhân, không thể tùy tiện phán xét. Người ta nói gì thì nói, giữ im lặng mới khó.”
“Cũng đúng, tôi đường đột quá.” An Bình thở dài. “Thôi, để tôi tự nghĩ thêm.”
“Chuyện không thông thì có nhiều lắm, từ từ mà nghĩ.” Mộc Cát Sinh cân nhắc một chút. “Không thể nói ai đúng ai sai, nhưng lớp trưởng là người đáng thương nhất. Có thể nói là còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng với một người mười mấy tuổi, rung động đầu đời chẳng phải là một sai lầm.”
“Sai thì phải chịu phạt, nhưng đây không phải chịu phạt mà là bị giết,” Mộc Cát Sinh bình luận, “Quá đáng.”
“Vậy cậu nghĩ là bố mẹ cậu ấy sai?”
“Đã bảo là tôi không biết.” Mộc Cát Sinh bất lực. “An Bình, sao cậu cứng đầu vậy?”
An Bình nhìn thẳng vào cậu ta, không nói gì.
“Được rồi được rồi.” Mộc Cát Sinh thở dài. “Cậu biết tại sao lớp trưởng có thể được cứu không?” Không đợi An Bình trả lời, cậu ta tự nói tiếp.
“Là nhờ bát mì dưa chua. Khi đó, bát mì mà lớp trưởng ăn đã để lại một dấu dẫn, nhờ đó chúng ta mới vào được cứu cậu ấy, cũng nhờ đó mà thoát ra.
“Tôi vừa tra rồi, hôm đó là sinh nhật của lớp trưởng.
“Cậu nói bát mì đó là mẹ cậu ấy mang đến, vậy thì hẳn là bà ấy tự tay làm mì trường thọ.”
“Lớp trưởng vì hành động của bố mẹ mà sinh ra tâm kết, nhưng cũng vì bát mì của mẹ mà được cứu.”
Mộc Cát Sinh xoay tròn đồng xu trong tay, phát ra tiếng leng keng giòn giã: “Sinh ra và nuôi dưỡng, nuôi dưỡng rồi tổn thương, tổn thương lại cứu vớt. Ai đúng ai sai? Với tâm ý quan tâm mà làm chuyện mù quáng, tha thứ thì sao? Không tha thứ thì thế nào? Tất cả đều là nợ rối rắm. Trên đời này có quá nhiều thứ không thể tính toán rõ ràng, nếu không thì đã chẳng có lệ quỷ hoành hành ở Phong Đô, oán khí ngút trời. Phán quan một cây bút định thiên hạ sự, nhưng phục hay không thì chỉ tự mình nói được. Chuyện này, An Bình, cậu không nghĩ thông được đâu, hỏi tôi cũng vô ích, người giải quyết chỉ có thể là người trong cuộc.”
Mộc Cát Sinh xoa đầu An Bình. “Cậu vẫn nên tập trung vào đống bài tập mấy hôm nay đi thì hơn.”
“Vậy cậu muốn tôi đừng giúp cậu ấy?”
“Sao ngốc thế?” Mộc Cát Sinh bất lực. “Ý tôi là, đừng nghĩ nhiều, nhiều chuyện đúng sai không tính rõ ràng được. Muốn làm thì làm, làm sai thì chịu trách nhiệm. Tôi nói này, có phải đọc sách nhiều quá làm cậu đần rồi không, sao cứ càu nhàu như mấy bà cô thế?”
Những câu trước còn đâu vào đấy, câu cuối cùng làm An Bình sặc nước, ho sặc sụa: “Thật xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Không sao, hiếm khi học bá hỏi tôi vấn đề, còn gì chưa rõ không?”
An Bình ngập ngừng: “Có thể nói cho tôi biết cậu làm nghề gì không?”
“Học dốt lưu ban, ăn bám sống qua ngày.” Mộc Cát Sinh phẩy tay. “Kiêm thêm nghề coi bói, khách quen được giảm giá.”
“Được rồi.” An Bình đã quen với tính cách ba hoa của người này. “Dù sao lần này cảm ơn cậu, có dịp tôi lại đem bài tập đến cho cậu.”
“Không thành vấn đề.” Mộc Cát Sinh cười. “Nhớ mang theo thẻ học sinh, vé vào cửa được giảm nửa giá.”
Hai người chia tay ở cổng trường.
Buổi sáng mặt trời không gắt, nhưng Mộc Cát Sinh vẫn cau mày ngước nhìn trời, rồi mượn một chiếc ô từ phòng bảo vệ, vừa đi vừa tìm chỗ râm mát trên đường về phố Thành Tây. Đây là khu phố cổ, người dân đã bắt đầu bày bàn cờ bên đường. Dừng lại xem một lát, Mộc Cát Sinh còn góp ý giúp một ván thắng, sau đó mới bước vào một tiệm: “Có ai không?”
Đăng bởi | ngocduong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |