Chương 18
An Bình bắt xe về nhà. Trên bàn là bữa sáng dì đã chuẩn bị sẵn: mì nhỏ trộn dầu hành với một quả trứng lòng đào và một bát cháo nếp bí đỏ.
Cha mẹ An Bình quanh năm bận rộn làm ăn ở nước ngoài, cậu đã quen sống một mình. An Bình hâm nóng bữa sáng trong lò vi sóng, nhìn chồng bài tập còn lại – một buổi chiều mà đến hai mươi lăm tờ đề… làm sao mà làm hết được. Thôi vậy, chép đại.
An Bình vốn là một học sinh nghiêm túc, hiếm khi gian lận. Chuyện chép bài tập thế này, từ khi vào cấp ba đến giờ cũng là lần đầu. Nhưng sau trận náo loạn tối qua, việc chép bài tập bỗng chốc chẳng còn to tát nữa. Thoát chết trong gang tấc mà lười một lần cũng là hợp tình hợp lý. Trong lòng An Bình vẫn không ngừng nghĩ đến chuyện của Mộc Cát Sinh, quả thật quá hoang đường. Nếu không nhờ đọc nhiều tiểu thuyết, cậu cũng chẳng biết làm sao để định hình lại tư duy.
Lần hiếm hoi không cần cắm đầu làm bài tập, An Bình nghĩ đến việc tìm gì đó làm để chuyển hướng suy nghĩ. Cậu bật rạp chiếu phim gia đình dưới lầu, chọn một bộ phim lịch sử.
Phim có đề tài khá lạ, là một tác phẩm dựa trên sự thật lịch sử nhưng có phần hư cấu. Phần giới thiệu rất ngắn, không rõ là kể về triều đại nào, có lẽ là cuối một thời loạn thế.
An Bình ấn nút phát, màn hình chuyển từ sáng sang tối.
Tấm rèm châu được vén lên, ánh sáng và bóng tối đan xen như những tấm lụa cũ ngả vàng. Trong hành lang sâu thẳm, một cánh cửa đỏ son hiện ra, tiếng hát uyển chuyển mơ hồ vọng lại—
“… Mong ngựa ô mọc sừng đến cứu, đặt bức thư này vào trong tay áo chàng. Ta cũng đã phiêu bạt lâu rồi…”
An Bình cảm thấy mình đang mơ. Có lẽ cậu đã ngủ quên khi xem phim, nếu không thì chẳng có lý nào vừa mở mắt đã thấy mình ở thế kỷ 20, trước mắt là một con phố dài. Nhìn cách bố trí phố phường, đây chắc là thời dân quốc.
An Bình vốn là người hay mơ. Theo kinh nghiệm của cậu, giấc mơ này chắc sẽ không đáng sợ, ít nhất nó là góc nhìn của kẻ ngoài cuộc. Chỉ cần không trải nghiệm trực tiếp, hiệu ứng cũng giống như đang xem phim.
Ngựa xe tấp nập, phố xá náo nhiệt. Đột nhiên, một tràng ồn ào từ xa vang lên. Tiếng hét trong trẻo cất lên giữa không trung:
“Tránh ra, tránh ra! Làm ơn tránh ra! Đang đánh nhau, đừng để bị vạ lây!”
Từ xa, một nhóm người lớn lao đến, ai nấy đều bụi bặm, mặt mày khốn khổ. Kỳ lạ thay, tiếng hét lại phát ra từ cuối đám người:
“Nhị ca! Đến cầu Trường Mi rồi! Cho tôi một chiêu kết thúc đi!”
Người hét là một thiếu niên, ánh mắt rạng rỡ, thân hình nhanh nhẹn. Chỉ trong mấy câu đã nhảy vọt đến cuối con phố. Ở đó có một cây cầu, ngăn cách với con phố bên kia bằng một khúc sông nông.
Thiếu niên đứng ở đầu cầu, hất toàn bộ những kẻ định qua cầu xuống nước. Nhưng đám người vẫn ùn ùn lao lên, ai nấy đều có vẻ như đang chạy trốn thứ gì đó còn đáng sợ hơn ở phía sau.
Khi cầu ngày càng đông, đột nhiên một cơn gió mạnh từ cuối phố thổi đến, cuốn phăng tất cả về phía đầu cầu. Đám đông trên cầu tan tác, người ngã xuống nước như bánh bao rơi vào nồi. Tiếng “bùm, bùm” liên tiếp vang lên. Chẳng bao lâu, khúc sông nông đã đầy ắp người, giống như một nồi bánh chẻo chật ních.
“Xuất chiêu như gió, hoa rơi nước chảy.” Thiếu niên ở đầu cầu phủi tay, cười nói:
“Nhị ca, nếu hôm nay rút dao sớm hơn, chúng ta cũng không đến mức một người gãy tay, một người trẹo chân.”
“Tiên sinh đã dặn, mấy ngày gần đây không có việc gì, ba ngày chỉ được rút dao một lần.” Một thiếu niên khác xuất hiện trên phố, ôm trong lòng một thanh trường đao sơn đỏ.
Đăng bởi | ngocduong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |