Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 744 chữ

Chương 22

Lão Tứ quen đánh nhau lâu năm, thân thủ linh hoạt, vừa chạy vừa nói không ngừng, chọc tức đối phương hòng tìm sơ hở. Những người chính trực thường hay mất bình tĩnh, nhất là với kẻ có vẻ ngoài thanh cao như kia, chắc chắn không chịu được.

Quả nhiên, phía sau vang lên tiếng quát giận dữ:

“Câm miệng!”

Ngân châm như mưa đổ xuống. Lão Tứ chờ đúng lúc này, tiện tay ném một vốc tiền đồng đánh rơi châm, sau đó lách người lao tới, nhân lúc đối phương ngớ người, tung một cú đá ngang, hất cậu ta xuống hồ.

“Chiêu này là mấy lão lính già trong quân dạy, thô nhưng hữu dụng. Đối phó anh đúng là hợp.”

Lão Tứ ngồi trên mái nhà, không biết lại lấy từ đâu ra một túi hạt dưa, vừa nhâm nhi vừa nói:

“Tôi nói này, chúng ta nói không lại, đánh cũng không thắng, thôi thì coi như huề, đường ai nấy đi. Anh thấy sao?”

Mặt hồ yên lặng chốc lát, bỗng vang lên tiếng nước. Người kia từ hồ bước lên, đi về phía đình giữa hồ, giọng nói vọng lại, lạnh lẽo như băng:

“Tốt nhất cậu nên chạy ngay.”

“Chạy? Tôi mà chạy được thì còn đứng đây nói chuyện với anh?” Lão Tứ nhìn theo, động tác nhấm hạt dưa chợt dừng lại. “Chết tiệt, anh định giết người?”

Từ nhỏ lăn lộn trên chiến trường, ánh mắt này hắn quá quen thuộc. Nếu ra tay thật, nhẹ thì gãy chân gãy tay, nặng thì mất mạng.

“Này, tay tôi còn bị thương mà.” Hắn thử thương lượng. “Như thế thắng không vẻ vang gì đâu.”

Người kia vắt khô áo, chậm rãi nói:

“Thà chết còn hơn chịu nhục.” Nói rồi tháo đôi găng lụa trắng. “Nếu cậu có thể giết tôi, cứ việc rời khỏi nhà họ Sài. Sẽ không ai cản cậu.”

Nhà họ Sài thuộc dòng dõi Dược nổi tiếng với y thuật tuyệt luân qua nhiều thế hệ. Đối với một thầy thuốc, đôi bàn tay chính là vũ khí quan trọng nhất. Bắt mạch, châm cứu đều dựa vào kỹ năng từ đôi tay, nên việc bảo vệ chúng được đặt lên hàng đầu. Các thầy thuốc nhà Sài thường xuyên đeo găng tay, và chỉ có hai trường hợp họ tháo găng: để cứu người hoặc để lấy mạng.

Lúc này, Mộc Cát Sinh im lặng. Tình hình rõ ràng là không đánh một trận thì khó mà yên được. Người kia quả thật là quá nhỏ mọn – chỉ ướt một bộ quần áo thôi mà, đâu phải là cô nương, có cần làm quá như vậy không? Nhưng câu này, Mộc Cát Sinh không nói ra, sợ đối phương lại nổi đóa. Trong lòng nghĩ, đánh thì đánh, dù sao đây cũng không phải nhà mình, sợ gì chứ!

“Được thôi, muốn đánh thì tôi chiều.” Mộc Cát Sinh đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nói: “Trước khi ra tay, cho hỏi quý danh?”

Hai người đối diện nhau qua hồ, ánh trăng tròn treo cao trên bầu trời, gió đêm se lạnh.

Người thanh niên nhìn thẳng, lạnh lùng đáp: “Nhà họ Sài, Sài Thúc Tân.”

Mộc Cát Sinh sững lại, sau đó bật cười: “Hóa ra là công tử nhà Dược y. Hân hạnh, hôm nay được giao đấu một trận, thật không uổng đời này.”

“Tôi là Mộc Cát Sinh, thuộc Mộc tướng quân phủ, môn hạ Thiên Toán.”

An Bình trong bóng tối mà chứng kiến, cảm giác như mình đang nằm mơ, nếu không phải vậy thì hẳn đã lăn khỏi giường vì sốc.

Chẳng lẽ nghe nhầm? Người này tên Mộc Cát Sinh? Là Mộc Cát Sinh mà cậu biết?

Vừa rồi, An Bình đã thấy người này quen quen, nhưng không quá để ý vì người trước mắt chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, còn Mộc Cát Sinh mà cậu quen đã lưu ban ba năm, ít nhất cũng phải hơn hai mươi. Dáng vẻ hai người có vài nét tương đồng, nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược. An Bình nhìn thiếu niên dưới ánh trăng, người có thần thái rạng rỡ này sau này làm sao lại trở thành kẻ tham lam như vậy? Nhưng mà nghĩ lại, thói keo kiệt thì bây giờ đã bộc lộ rõ rồi.

Bạn đang đọc Hồng Bạch Hỷ của AyeAyeCaptain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocduong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.