Người đứng đó trông như vừa tỉnh ngủ, đi đôi dép tông, tay cầm một chiếc cốc tráng men, cổ còn đeo gối kê cổ. Nhìn thấy An Bình, người đó ngáp một cái, gật đầu:
“Xin lỗi, ngủ sâu quá, không nghe thấy gì. Học ủy hả?”
“À... ờ, đúng rồi.” An Bình bất giác thốt lên, ngạc nhiên hỏi: “Sao biết tôi là học ủy?”
“Cùng lớp mà, có gì lạ đâu!” Mộc Cát Sinh nhếch môi. “Tôi còn từng thấy cậu nấu lẩu cay trên lớp nữa kìa.”
An Bình đỏ bừng mặt. Lần đó, thua cược với bạn cùng bàn, phải nấu hộp lẩu tự sôi trong giờ tự học, làm cả phòng nồng nặc mùi, bị giáo viên chủ nhiệm đuổi ra ngoài.
“Thôi, thôi, đừng nhắc nữa!” An Bình vội chuyển chủ đề, đưa chiếc túi trong tay ra. “Đây là bài tập giáo viên nhờ mang đến, hai ngày nghỉ lễ nên nhiều bài một chút.”
“Ừ, cảm ơn.” Mộc Cát Sinh cầm túi lên, nhìn thoáng qua. “Ồ, hai ngày bài tập còn nhiều hơn một tháng giấy xin phép của tôi.”
An Bình định nói “trong ngăn bàn của cậu còn nhiều hơn”, nhưng nghĩ lại đành nuốt xuống. Không ngờ Mộc Cát Sinh lại bước vào chính điện, rũ mạnh túi bài tập, toàn bộ rơi vào hòm công đức.
An Bình trợn mắt. Đây là đang làm gì?
“Đóng góp công đức mà.” Mộc Cát Sinh đáp như thể hiểu rõ thắc mắc của An Bình, trịnh trọng tuyên bố: “Đây là một ngôi miếu có phong cách, ngay cả tiền hương khói cũng đậm chất tri thức.”
An Bình không biết nói gì, chỉ cảm thấy lời này chẳng khác gì đang đọc diễn văn. “Không phải, Mộc Cát Sinh, đây là bài tập...”
Mộc Cát Sinh chẳng để ý: “Đã đến đây rồi, có muốn thắp hương không? Miếu này lâu đời, linh nghiệm lắm. Vé vào cửa ngày thường đắt, giờ cậu vào rồi không thắp thì phí.”
An Bình nghẹn lời: “Tôi đã mua vé, 50 tệ.”
Mộc Cát Sinh chớp mắt: “Vé học sinh có nửa giá thôi.”
An Bình: “...”
“Chắc bị ông chú bán vé chém rồi.” Mộc Cát Sinh bật cười. “Thế này đi, tôi tặng cậu một nén hương miễn phí. Thành Hoàng cai quản mọi sự, cầu gì cũng được.”
Mộc Cát Sinh mang hương tới. Chính điện thờ một bức tượng Thành Hoàng bằng đất sét, mặt mũi bình thản, sơn phết đã bong tróc. Nhìn tượng, An Bình do dự, định cầu “học hành tiến bộ” nhưng nghe thấy tiếng động lách cách bên cạnh. Mộc Cát Sinh lôi vài đồng xu ra, tung lên tay.
“Thành tâm thì sẽ linh.” Anh ta nói chắc như đinh đóng cột. “Vừa nãy cúng nhiều bài tập thế, Thành Hoàng chắc chắn nghe được.”
An Bình không biết nói gì, nhắm mắt lại, nghiêm túc cầu nguyện. Nhưng chưa kịp mở mắt, đã nghe Mộc Cát Sinh hỏi:
“Học ủy, cậu cầu bình an cho ai?”
An Bình giật mình: “Sao biết tôi cầu bình an?”
“Tính ra thôi.” Mộc Cát Sinh chỉ lên bàn thờ, nơi vài đồng xu đang nằm. “Ban đầu cậu định cầu học hành, nhưng sao lại đổi thành bình an?”
“Tính được?” Trong đầu An Bình rối tung, nghĩ thầm, tính thế nào? Dùng công thức hàm số lượng giác à?
“Đừng lo, tôi không ăn thịt trẻ con.” Mộc Cát Sinh chỉ vào ba nén hương trong lư: “Nén giữa bị gãy ngang, đại hung. Mặt cậu vốn phúc hậu, không nên có điềm xấu này. Cậu cầu bình an cho ai vậy?”
“Sao không tự cầu cho mình đi?”
“Tôi đâu phải thần tiên.” Mộc Cát Sinh nhún vai. “Không muốn nói thì thôi, nhưng tôi khuyên tốt nhất nên tìm người xem thử. Miếu này nhiều vấn đề lắm, cái tốt chưa chắc đúng, nhưng điềm xấu thì không sai được đâu.”
An Bình lần đầu gặp phải chuyện thế này, phản ứng đầu tiên là không tin. Cậu qua loa đáp:
“Kiếm ai cơ? Thầy bói à? Dạo này thành phố siết chặt quản lý, mấy người bày sạp xem bói đều dẹp hết cả rồi. Cậu có ai giới thiệu không?”
“Có.” Mộc Cát Sinh chỉ vào chính mình, “Tôi đây.”
An Bình: “…”
Đăng bởi | ngocduong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |