Chương 32
Thực tế chứng minh, cậu đoán sai. Hai người đánh nhau hơn một giờ đồng hồ, chiêu thức tinh tế, trừ cái cửa sổ bị phá ban đầu thì cả tòa biệt viện không hề tổn hại chút nào.
Hai người từ trong nhà đánh nhau đến tận mái nhà, Mộc Cát Sinh nghiêng người né tránh, nhưng bị Sài Thúc Tân bắt được sơ hở. Một chưởng mạnh mẽ từ Sài Thúc Tân đánh thẳng tới, Mộc Cát Sinh nhận trọn cú đánh, cả người đâm xuyên qua mái nhà. Sau một tràng âm thanh rầm rầm vang lên, anh nằm bẹp trên đống bàn ghế vỡ vụn.
“Đáng tiếc thật, tôi cẩn thận từng chút, vậy mà cuối cùng ngôi nhà làm từ gỗ hoàng dương quý giá này cũng bị hủy hoại. Đúng là anh không tiếc tay nhỉ.” Mộc Cát Sinh thở hắt ra, cười khổ, “Tiểu đại phu quả nhiên giàu có. Tôi thua rồi.”
“Anh vẫn còn một đồng tiền chưa ra, còn tôi thì đã dùng hết ngân châm.” Sài Thúc Tân nhảy từ trên cao xuống, lạnh lùng nói, “Anh cố ý đúng không?”
Mộc Cát Sinh mỉm cười, không đáp, chỉ nhìn lên lỗ thủng trên mái nhà: “Chỗ này thích hợp để ngắm sao thật.”
An Bình cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao Mộc Cát Sinh lại nói nhiều như vậy. Sau trận đấu, Sài Thúc Tân rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tuổi trẻ bồng bột, có chuyện giữ trong lòng, cảm thấy bức bối bất bình, đánh một trận đúng là cách giải tỏa nhanh nhất.
“Đừng cứ mãi cau có như thế, lúc nào cũng như ông già bảy tám mươi tuổi, phí hoài khuôn mặt đẹp trai của anh.” Mộc Cát Sinh bò dậy, cười bảo, “Thôi được rồi, xin lỗi cũng xin rồi, đánh cũng đánh rồi, giờ tôi phải tìm chỗ ăn tối đây. À, đừng gửi hóa đơn sửa nhà đến thư viện Ngân Hạnh, tôi chẳng có tiền đâu.”
Sài Thúc Tân không nói gì, bước thẳng đến trước mặt anh, đẩy cửa đi ra, chỉ để lại một câu: “Đi theo tôi.”
Mộc Cát Sinh theo chân Sài Thúc Tân, qua vài khúc quanh co, cuối cùng dừng lại trước một căn gác. Sài Thúc Tân gõ cửa: “Chị.”
Cánh cửa gác mở ra, một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Thúc Tân đến à.”
Dưới rèm châu, một người phụ nữ mặc áo dài màu xanh lam đen, bên tóc mai cài một cây trâm hoa ngọc lan trắng, đôi mày dài thanh thoát, ánh mắt như hồ nước mênh mông. Cô hỏi: “Vị này là ai?”
Mộc Cát Sinh cúi người hành lễ: “Tôi là Mộc Cát Sinh, đệ tử của Thiên Toán Môn.”
Sài Thúc Tân quay lại nhìn anh, giới thiệu: “Đây là chị tôi.”
An Bình nhìn người đẹp cổ điển trước mắt – thì ra đây chính là Sài Nhẫn Đông.
Gần đây Mộc Cát Sinh đã làm khá nhiều nghiên cứu về nhà họ Sài, nên cũng biết đôi chút về vị đại tiểu thư ít xuất hiện này. Cha mẹ qua đời sớm, nhà họ Sài chỉ còn lại hai anh em. Trong đó, Sài Nhẫn Đông mắc bệnh mãn tính, cơ thể yếu ớt, quanh năm dưỡng bệnh trong phủ, nổi tiếng xinh đẹp nhưng rất ít khi ra ngoài gặp người.
“Hóa ra là Mộc thiếu gia.” Sài Nhẫn Đông cười, cúi người đáp lễ, “Hiếm khi Thúc Tân dẫn người đến, đúng lúc nhà bếp nhỏ đang hâm nóng đồ ăn.”
Mộc Cát Sinh sững sờ: “Đồ ăn?”
“Một vài món nhà làm, không biết có hợp khẩu vị của Mộc thiếu gia không.” Sài Nhẫn Đông cười dịu dàng, “Vào đi, bên ngoài gió lạnh.”
Trên bàn bát tiên, một chiếc lò nhỏ đang đun một nồi sắt bốc khói nghi ngút, tỏa hương thơm ngào ngạt.
“Hóa ra là mời tôi ăn khuya.” Mộc Cát Sinh cầm đũa, cười nói, “Thật hiếm thấy.”
Sài Thúc Tân nuốt một miếng cơm, thản nhiên bảo: “Ăn thì đừng nói.”
Mộc Cát Sinh không thèm để ý, cười hì hì nhìn Sài Nhẫn Đông: “Quả nhiên, mỹ nhân nào cũng khéo tay, chị đúng là đảm đang. Nồi cơm này nếu đặt trong doanh trại, sợ rằng có người đánh nhau để giành ăn mất.”
“Thích thì ăn nhiều vào.” Mộc Cát Sinh miệng ngọt, không lâu đã khiến Sài Nhẫn Đông cười nói không ngừng. Cô còn dịu dàng bảo: “Thúc Tân ăn cơm thường chẳng nói chẳng rằng, hôm nay hiếm khi náo nhiệt. Không đủ thì còn cơm nóng trong bếp, cứ ăn thêm.”
Đăng bởi | ngocduong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |