Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 738 chữ

Chương 39

“Nhà Âm Dương họ Ngô, trời sinh thể nửa âm, có thể tự do ra vào giữa hai giới âm dương bằng cơ thể sống. Nhưng cái gì cũng có cái giá, dòng họ Ngô phần lớn đều chết sớm. Đến đời lão tam, người thừa kế dòng chính gần như chỉ còn lại một mình anh ta.”

“Thảm thế?”

“Đừng vội.” Mộc Cát Sinh thong thả nói: “Người nhà họ Ngô có đặc quyền sau khi chết, họ có thể chọn không chuyển thế, định cư ở Phong Đô, tiếp tục sống ở Minh giới, thậm chí đảm nhiệm chức vụ trong địa phủ. Lão tam có cả đống cô dì chú bác dưới lòng đất, mỗi lần đi công tác đều tiện thể thăm người thân.”

“... Bảo sao còn trẻ thế mà đã làm gia chủ.”

“Vị trí Vô Thường Tử trách nhiệm nặng nề, mà người còn sống lại chỉ có mình anh ta. Đám cô dì chú bác kia đều đã buông tay để hưởng phúc dưới địa phủ rồi.”

An Bình: “...”

“Tôi ăn no rồi, An Bình à, cậu cứ từ từ.” Mộc Cát Sinh đặt đũa xuống, “Đúng rồi, dạo này cậu có thể sẽ cảm thấy hay ngủ và mơ nhiều hơn. Đây là hiện tượng bình thường, không cần lo lắng.”

“Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu?” An Bình hỏi, thầm nghĩ: Tôi không muốn bị giáo viên ném phấn đầu vào nữa đâu.

“Một giấc mộng dài, vài lần nóng lạnh.” Mộc Cát Sinh cười nhạt: “Yên tâm, nhanh thôi.”

Quả nhiên, lời của Mộc Cát Sinh không sai, An Bình càng ngày càng dễ buồn ngủ. Liên tục ba ngày liền cậu ngủ gục trong giờ tự học buổi tối, đến mức bạn cùng bàn bắt đầu trêu chọc:

“Cán bộ này, cậu bị áp lực quá lớn à?”

An Bình lười đáp lời, ngáp dài rồi thu dọn sách vở về nhà. Dạo này đúng là áp lực của cậu không nhỏ, bài vở trên lớp không nhẹ, lại còn vì hay buồn ngủ mà lỡ mất nhiều bài học. Để giảm stress, cậu mê đọc tiểu thuyết, đến mức sách trong cặp chắc đã dính cả nước miếng của cậu.

Về đến nhà, cậu thậm chí lười ăn tối, mắt nặng đến mức không mở ra nổi, vội vàng rửa mặt rồi nằm vật xuống giường.

Giấc mơ của An Bình lần này đưa cậu đến Ngân Hạnh Thư Trai, nơi mà giờ đây cậu đã quá quen thuộc.

Các đời Thiên Toán Tử thường ưa chuộng tự do, thích sống cô độc. Nhưng đến đời chủ nhân hiện tại của Ngân Hạnh Thư Trai lại là một ngoại lệ. Người này tinh thông Lục nghệ, đủ cả Bát nhã, lập thư trai để truyền đạo dạy học. Dân chúng trong thành thường gửi con em đến đây theo học.

Chủ thư trai đề cao phương châm “không phân biệt đối tượng dạy học”, mỗi tuần đều có buổi giảng lớn mà ai cũng có thể đến nghe, nhưng học sinh chính thức chỉ có hai người: Tùng Vấn Đồng và Ngô Tử Hư.

Về phần Mộc Cát Sinh, anh không bái nhập Ngân Hạnh Thư Trai mà là môn hạ của Thiên Toán Tử, vì vậy gọi chủ nhân thư trai là “sư phụ” thay vì “thầy”. Trên anh còn có một vị sư huynh, người này đã đến tuổi nhập thế, thường xuyên chu du khắp nơi, khó có dịp gặp mặt.

Sài Thúc Tân đứng ngoài cửa thư trai, gõ chiếc vòng cửa, tay xách theo một hòm thuốc.

Ngân Hạnh Thư Trai nhìn bên ngoài có vẻ bình thường, nhưng bên trong lại khác hẳn. Sân vườn được thiết kế bởi thế hệ trước của Mặc Tử, với đình đài, lầu các bố trí hài hòa. Điểm tốt là yên tĩnh, đến mức dù lớp học phía trước ồn ào vang vọng, Mộc Cát Sinh vẫn có thể ngủ say ở hậu viện. Điểm bất tiện là đường khá xa, mỗi khi có khách ghé thăm, phải đợi cả một tuần nhang mới có người ra mở cửa.

Người ra mở cửa là Ngô Tử Hư. Thấy người đến, anh khẽ cúi chào, mỉm cười nói:

“Hóa ra là Sài huynh, lần sau cứ vào thẳng đi. Chúng ta đều là bạn học, không cần khách sáo.”

Bạn đang đọc Hồng Bạch Hỷ của AyeAyeCaptain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocduong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.