Chiếc bàn gần cửa sổ, vừa nhìn đã biết là chỗ của học sinh giỏi. Trên mặt bàn chất đầy sách giáo khoa và bài tập.
Mộc Cát Sinh kéo ghế ra, bắt đầu lục lọi: “Thiếu thứ gì đó.”
An Bình vội hỏi: “Thiếu cái gì?”
“Cô ấy là lớp trưởng, sao lại không có đáp án của quyển ‘5·3’ nào?” Mộc Cát Sinh lật qua lật lại trong ngăn bàn, “Tôi biết đáp án thường bị thu hồi, nhưng giờ giáo viên cũng keo kiệt thế à, ngay cả lớp trưởng cũng không để lại bản nào?”
An Bình không biết lần này mình nên cạn lời hay phì cười: “...Thôi nào, tôi xin cậu, cậu làm ơn đừng lạc đề nữa được không? Giải quyết xong, bài tập của tôi để cậu chép cả.”
“Thế thì tốt quá.” Mộc Cát Sinh nhận lời ngay lập tức, rồi nhấc cốc tráng men lên tiếp tục ăn mì: “Bắt đầu làm việc thôi, An Bình, cậu đi chỉnh đồng hồ.” Cậu ta chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên bảng đen, hỏi: “Còn nhớ giờ lớp trưởng xảy ra chuyện không? Chỉnh kim đồng hồ về đúng thời gian đó.”
An Bình nhìn chiếc cốc mì trong tay Mộc Cát Sinh, bắt đầu hiểu ra: “Cậu định tái hiện lại cảnh lúc đó à?”
“Đúng, giờ giải lao, chỗ gần cửa sổ, ăn mì.” Mộc Cát Sinh hút một sợi mì dài, nói như ông chủ sai bảo nhân viên: “Nhanh lên nào, nếu chậm hơn nữa thì tôi ăn xong mất.”
An Bình xoay người chỉnh đồng hồ. Trong phòng học vang lên âm thanh hút mì xì xụp của Mộc Cát Sinh: “Không phải tôi nói đâu, nhưng cậu ăn chậm lại chút đi, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, ít ra còn kịp phản ứng...”
An Bình cao ráo, chỉ cần với tay là đã tháo được chiếc đồng hồ treo tường xuống, rồi chỉnh kim về đúng sáu giờ rưỡi chiều. Nhưng vừa đặt lại đồng hồ, quay đầu lại, cậu ngay lập tức ngây người: chỗ ngồi của Mộc Cát Sinh trống không, chỉ còn chiếc cốc tráng men, trong khi tiếng hút mì vẫn vang lên trong lớp học.
Được giáo dục theo chủ nghĩa duy vật từ nhỏ, An Bình chưa từng tin vào những điều huyền bí. Nhưng lần này, cậu sợ đến mức đầu óc trống rỗng, bản năng bám víu vào những gì đã học, liền chộp lấy cuốn sách giáo dục công dân trên bục giảng và đọc vang về chủ nghĩa duy vật biện chứng. Giọng đọc của cậu vang dội như tiếng chuông lớn, ép buộc lý trí phải quay trở lại, tạm thời kiềm chế nỗi sợ hãi đang dâng trào.
Tiếng hút mì vẫn còn vang vọng khắp phòng. An Bình lấy lại bình tĩnh, nhận ra âm thanh không phải tự nhiên mà có, mà đang phát ra từ chiếc loa phóng thanh của lớp — âm thanh lặp đi lặp lại một cách máy móc, không hề ngắt quãng.
Cậu nghe thêm một lúc, cả người nổi da gà, nhưng không tìm ra điều bất thường. Nghĩ kỹ lại toàn bộ sự việc vừa rồi, cậu quyết định bắt chước toàn bộ hành động của Mộc Cát Sinh.
Cậu chỉnh đồng hồ về sáu giờ rưỡi một lần nữa, sau đó ngồi xuống chỗ của lớp trưởng, cầm cốc tráng men lên, múc một miếng mì rồi ăn.
Tiếng hút mì trong loa lập tức biến mất. Khi An Bình ngẩng đầu lên, cậu phát hiện cả lớp học đã chật kín người.
Là người giấy rởm!
Cái cổ của người giấy xoay ngược 180 độ, khuôn mặt trắng như tờ giấy, không biết dùng gì để vẽ ra ngũ quan, đôi môi đỏ đến rợn người. Đáng sợ nhất là cả người nó trông như giả, chỉ riêng mái tóc dài lại cực kỳ chân thực, như thể ai đó đã cắt tóc của mình cùng da đầu rồi dán lên mặt giấy. Người giấy ấy nhếch miệng nhìn An Bình, nửa cười nửa không, phát ra tiếng kêu chói tai như móng tay cào lên cửa.
Đăng bởi | ngocduong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |