Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 750 chữ

An Bình không ngốc, lập tức nhận ra điểm đáng ngờ:

“Sao cậu không trực tiếp bói quẻ để xem hồn ở phòng nào luôn?”

“Được chứ, nhưng lần đó giá ba mươi nghìn, An Bình, cậu nghĩ kỹ chưa?”

An Bình loạng choạng, chỉ tay vào người đối diện, nói mãi không nên lời:

“Cậu… cậu…”

“Đúng, tôi là gian thương.” Mộc Cát Sinh thản nhiên bổ sung.

Cây không vỏ tất chết, người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ. An Bình và Mộc Cát Sinh rõ ràng không cùng một đẳng cấp. Cuối cùng, An Bình đành chịu thua:

“Vậy tôi chọn phòng 103.”

“Được thôi.” Mộc Cát Sinh búng tay, một đồng xu bay lên không trung:

“Tại sao chọn phòng này?”

“Không có lý do gì đặc biệt cả.” An Bình đáp. “103 là phòng học của tụi tôi hồi lớp 10.”

“Chọn bừa thế làm gì? Đã có manh mối, muốn vào thì vào thôi.”

An Bình thì gan bé, không dám mạo hiểm:

“Thôi đi, nếu bói ra trong đó không có gì thì tôi không dám vào chạm trán với tà ma đâu.”

Đồng xu rơi vào lòng bàn tay, Mộc Cát Sinh nhìn một chút rồi cười:

“Mở màn thuận lợi đấy, 103 có thứ liên quan đến lớp trưởng.”

“Là hồn à?” An Bình tràn đầy mong đợi.

“Không chắc, cũng có thể là bù nhìn ác mộng hoặc thứ gì khác, nhưng chắc chắn liên quan đến lớp trưởng.” Mộc Cát Sinh nheo mắt cười:

“Muốn chắc chắn hơn thì cũng được, nhưng phải trả thêm phí.”

Vẻ mặt tươi cười, nhưng ánh mắt đầy tham lam. An Bình không biết nói gì hơn:

“Thôi kệ, cứ lên xem thử trước.”

Hai người bước ra khỏi phòng chứa đồ. Bên ngoài, tiếng chim kêu vang trời, phân chim trắng xóa rơi xuống lộp độp, thỉnh thoảng bắn tung tóe lên hành lang. Không gian tràn ngập mùi khó chịu, pha trộn giữa oi bức và tanh nồng, không khí như đông đặc lại, thêm vào đó là cảm giác khô lạnh rát buốt.

Phòng 103 nằm ở cuối hành lang. Mộc Cát Sinh cao hơn An Bình, kéo áo khoác đồng phục che cho cả hai, chậm rãi tiến về phía đối diện. An Bình thì thấp thỏm lo âu, chỉ mong nhanh chóng chạy qua, nhưng lại không dám đi một mình, đành cắn răng bám chặt lấy Mộc Cát Sinh.

Cuối cùng cũng tới được cửa phòng 103. Nhìn ra được An Bình đang lo lắng, Mộc Cát Sinh nắm lấy tay cầm cửa, làm động tác nửa đẩy nửa không, như thể muốn trêu:

“Sẵn sàng chưa? Sắp vào rồi đấy.”

“Đừng, đừng đùa nữa!” Tiếng chim kêu vang tai, An Bình không chịu nổi nữa, gào to:

“Mau mở cửa vào đi!”

Chưa dứt lời, cửa phát ra tiếng “két” rồi mở ra.

An Bình không dám nhìn, lấy tay che mắt hỏi:

“Bán tiên, bên trong có gì không?”

Giọng Mộc Cát Sinh vọng ra từ trong phòng:

“Không có gì, vào xem thử không?”

Mộc Cát Sinh nói không có gì chưa chắc đã là không có gì. An Bình như đi chịu chết, mở mắt ra, không ngờ thật sự như lời Mộc Cát Sinh, chỉ là một căn phòng bình thường. Tuy cửa là cửa phòng học, nhưng những thứ bên trong đã khác đi, bốn phía là tường thô sơ, góc tường đặt một cái giường rách nát.

Mộc Cát Sinh đứng giữa phòng, nhìn quanh đánh giá:

“Là một căn phòng quan tài.”

“Cậu nói cái gì?” An Bình vừa mới thở phào, nghe vậy tim lại treo lơ lửng, “Phòng quan tài?”

“Bốn bề không cửa sổ, không thông gió, không ánh sáng, nhưng trần nhà lại rò nước.” Mộc Cát Sinh chỉ lên trần, “Hãy tưởng tượng xem, giống như một cái quan tài chôn dưới đất, mục nát qua năm tháng, nước từ trên thấm dần xuống…”

Não bộ An Bình đã lập tức nghĩ đến xác sống, cảm thấy lạnh cả người:

“Căn phòng này có liên quan gì đến lớp trưởng?”

“Lớp trưởng do tâm kết quá nặng mà lạc vào ngã ba âm, những thứ trong phòng này chắc chắn liên quan đến nội tâm của cô ấy.” Mộc Cát Sinh nhìn quanh một hồi, đột nhiên đi tới bên giường, cúi xuống kéo ra một vật gì đó từ gầm giường.

Bạn đang đọc Hồng Bạch Hỷ của AyeAyeCaptain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocduong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.