Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Tư Ngọc Được Đi Học?!

Tiểu thuyết gốc · 1212 chữ

Chương 13: Sở Tư Ngọc Được Đi Học?!

Buổi sáng trong dinh thự nhà họ Thẩm, ánh nắng chiếu rọi qua ô cửa sổ lớn, làm sáng bừng không gian. Thẩm Ấu Sơ đang ngồi bên bàn ăn, thưởng thức bữa sáng nhẹ nhàng. Đối diện cô, Quản Gia Kim đứng thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng lại mang nét thân thiện.

“Ấu Sơ tiểu thư,” Quản Gia Kim lên tiếng, giọng điềm đạm. “Tôi có một tin muốn thông báo. Từ ngày mai, cậu Sở Tư Ngọc sẽ nhập học cùng tiểu thư.”

Thẩm Ấu Sơ khựng lại giữa động tác nhấc tách trà, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. “Thật sao? Anh ấy sẽ đi học cùng cháu ư?”

Quản Gia Kim khẽ gật đầu. “Đúng vậy. Ông chủ đã cân nhắc và cho rằng, ngoài việc học, cậu ấy còn có thể bảo vệ tiểu thư nhờ khả năng chiến đấu đặc biệt của mình.”

Nghe vậy, cô không giấu nổi sự phấn khích, bật cười rạng rỡ. “Thật tuyệt vời! Cháu chắc chắn anh ấy sẽ thích đi học. Cháu phải báo ngay cho mọi người mới được!”

---

Trong khu vườn phía sau, Sở Tư Ngọc đang ngồi dưới gốc cây, ánh nắng dịu dàng chiếu lên mái tóc dài trắng muốt của anh. Anh thích cảm giác yên bình này, khác hẳn với thế giới tu tiên đầy sóng gió mà anh từng trải qua.

Khi thấy Quản Gia Kim đến gần, Sở Tư Ngọc lập tức đứng dậy, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ tò mò.

“Cậu Sở,” Quản Gia Kim nói, giọng ôn tồn. “Cậu sẽ đi học cùng tiểu thư từ ngày mai. Ông chủ muốn cậu vừa học tập, vừa bảo vệ tiểu thư khi cần thiết.”

Sở Tư Ngọc bất ngờ, nhưng ngay sau đó, đôi mắt anh sáng lên, khuôn mặt lộ rõ sự hào hứng. “Đi học... nghĩa là tôi sẽ được tiếp xúc với mọi người, được trải nghiệm cuộc sống của nơi này? Tuyệt quá! Tôi luôn muốn thử!”

Quản Gia Kim bật cười trước phản ứng như trẻ con của anh. “Cậu sẽ làm tốt thôi. Hãy chuẩn bị thật tốt để không làm tiểu thư thất vọng.”

---

Trong phòng khách, Thẩm Ấu Sơ vui vẻ nhắn tin cho nhóm bạn thân của mình.

Thẩm Ấu Sơ: “Tin nóng đây! Ngày mai Sở Tư Ngọc sẽ nhập học cùng chúng ta!”

Lâm Thiên Nhi: “Thật á? Anh ấy không phải người thích xuất hiện trước đám đông mà!”

Bạch Yên Ly: “Tuyệt! Tôi rất tò mò muốn xem anh ấy sẽ hòa nhập thế nào.”

Hàn Trạch Dương: “Học sinh mới bí ẩn à? Quá thú vị!”

Kỳ Lâm Phong: “Chúng ta có nên giúp anh ấy chuẩn bị không? Hay để anh tự lo?”

Cô cười lớn, trả lời: “Các cậu đến nhà mình đi. Chúng ta cùng giúp anh ấy chuẩn bị.”

---

Chỉ trong vòng một tiếng, cả nhóm đã tập trung đầy đủ tại dinh thự. Lâm Thiên Nhi là người háo hức nhất, vừa bước vào đã nhìn quanh tìm Sở Tư Ngọc.

“Chào anh Sở Tư Ngọc! Anh sẵn sàng chưa? Chúng tôi sẽ giúp anh chuẩn bị mọi thứ!”

Sở Tư Ngọc mỉm cười nhẹ, vẻ mặt đầy thiện cảm. “Tôi rất sẵn lòng. Tôi cũng muốn thử trải nghiệm ngày đầu tiên đi học ở nơi này.”

“Nhìn anh hào hứng thế kia, tôi không nghĩ anh sẽ gặp khó khăn gì đâu,” Hàn Trạch Dương vỗ vai anh, cười lớn. “Nhưng đừng lo, có chúng tôi ở đây!”

Cả nhóm nhanh chóng rủ nhau ra ngoài, dẫn Sở Tư Ngọc đến một trung tâm thương mại lớn. Sự náo nhiệt của thế giới hiện đại khiến anh không giấu nổi sự ngạc nhiên, nhưng anh cũng rất thích thú, không ngừng đặt câu hỏi về mọi thứ xung quanh.

“Cái này là gì vậy?, nó giống cái cô chit tôi dùng trước đó?” Anh chỉ vào một chiếc điện thoại trong tủ kính, tò mò.

“Điện thoại thông minh, giống với cái tôi chỉ anh dùng trước đó” Thẩm Ấu Sơ trả lời, giải thích ngắn gọn về công dụng của nó.

“Tôi có thể thử không?” Sở Tư Ngọc hỏi, ánh mắt đầy mong chờ.

“Được chứ! Ngày mai tôi sẽ chỉ lại cho anh cách sử dụng,” cô cười.

---

Chiều muộn, cả nhóm quyết định nghỉ ngơi tại một quán cà phê nhỏ. Lâm Thiên Nhi không thể kiềm chế được sự tò mò, liền tiến tới, nghịch mái tóc dài trắng muốt của Sở Tư Ngọc.

“Anh có biết không, mái tóc của anh đẹp quá! Tôi muốn thử làm vài kiểu tóc cho anh!”

Trước khi anh kịp phản ứng, cô đã bắt đầu tết tóc anh thành những kiểu ngộ nghĩnh.

“Haha! Nhìn anh ấy giống nhân vật trong truyện tranh ghê!” Thiên Nhi bật cười, không ngừng sáng tạo.

“Thiên Nhi, cậu làm vậy hơi quá rồi đó,” Tống Vân Dao nói, nhưng ánh mắt cũng ánh lên vẻ thích thú.

Thẩm Ấu Sơ cười lớn, quay sang hỏi: “Sở Tư Ngọc, anh có bao giờ nghĩ đến việc cắt tóc không? Dài thế này vừa bất tiện, vừa kỳ lạ mà.”

Anh khẽ chạm vào mái tóc của mình, ánh mắt đượm buồn. “Không. Tôi không muốn cắt. Nó... là kỷ vật duy nhất của tôi khi còn ở nơi đó.”

Câu trả lời của anh khiến không khí chùng xuống trong giây lát. Nhưng Kỳ Lâm Phong nhanh chóng phá tan sự trầm lặng: “Nếu nó quan trọng với anh như vậy, cứ giữ nó đi! Nhưng đừng để Thiên Nhi biến nó thành tổ quạ là được.”

Cả nhóm phá lên cười, bầu không khí trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết.

---

Buổi tối, mọi người quay về dinh thự và cùng nhau nấu bữa ăn. Những tiếng cười nói, đùa giỡn vang khắp phòng bếp.

“Thiên Nhi, cậu nấu ăn thảm họa quá!” Bạch Yên Ly chỉ vào chiếc chảo trứng cháy đen.

“Cậu làm được hơn tôi chắc?” Thiên Nhi chống nạnh đáp trả, chỉ vào đống rau củ cắt nát vụn của Yên Ly.

“Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa!” Thẩm Ấu Sơ bật cười. “Hôm nay tôi mới biết các cậu chẳng có ai biết nấu ăn tử tế cả.”

Sau bữa tối, cả nhóm ngồi trò chuyện thêm một lúc, bàn về ngày đi học đầu tiên của Sở Tư Ngọc.

“Tôi thật sự rất mong chờ ngày mai,” Sở Tư Ngọc nói, ánh mắt lấp lánh. “Tôi muốn biết cảm giác đi học sẽ như thế nào. Cảm ơn mọi người đã giúp tôi chuẩn bị hôm nay.”

“Không có gì đâu,” Lâm Thiên Nhi nói, nở nụ cười tươi. “Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau trải nghiệm nhé!”

---

Khi đêm buông xuống, mọi người tạm biệt nhau, rời khỏi dinh thự. Thẩm Ấu Sơ đứng trước cửa, nhìn theo bóng dáng bạn bè khuất dần trong bóng tối, lòng đầy mong chờ cho ngày mai.

Sở Tư Ngọc đứng bên cạnh cô, mỉm cười nhẹ. “Tôi cảm thấy... Nơi này có lẽ không tệ như tôi nghĩ.”

---

Bạn đang đọc Hồng Nhan Mộng Đế Xuyên Không Rồi?! sáng tác bởi Yoometien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yoometien
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.