Khám Phá Môi Trường Mới
Chương 15: Khám Phá Môi Trường Mới
---
[Sự háo hức của Sở Tư Ngọc]
Sáng sớm, Thẩm Ấu Sơ vừa bước xuống nhà đã thấy Sở Tư Ngọc đã chỉnh tề, ngồi đợi sẵn bên bàn ăn. Anh mặc bộ đồng phục được chuẩn bị từ hôm trước, mái tóc dài trắng được buộc gọn phía sau, tạo nên vẻ thanh lịch và thoát tục.
Thẩm Ấu Sơ ngạc nhiên:
"Cậu dậy sớm vậy? Không lẽ cậu háo hức đi học đến thế?"
Sở Tư Ngọc gật đầu, ánh mắt sáng rực:
"Đi học là cơ hội để ta... để tôi hiểu thêm về nơi này. Có điều gì khiến cô ngạc nhiên sao?"
Thẩm Ấu Sơ khẽ cười, lắc đầu:
"Không, chỉ là không nghĩ cậu lại nghiêm túc như vậy thôi. Đi thôi, chú Kim đang chờ."
Quản Gia Kim đã đứng chờ trước cổng, nghiêm trang mở cửa xe cho cô chủ. Tuy nhiên, ánh mắt ông vẫn không rời khỏi Sở Tư Ngọc. Dù không thể hiện quá nhiều, ông luôn giữ ý thức bảo vệ Thẩm Ấu Sơ, đặc biệt khi bên cô còn có một người bí ẩn như Sở Tư Ngọc.
---
[Sự chú ý đặc biệt dành cho Sở Tư Ngọc]
Khi bước vào trường, dáng vẻ cao lớn, mái tóc dài trắng như tuyết của Sở Tư Ngọc ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Các nữ sinh không ngừng bàn tán, ánh mắt lấp lánh:
"Đó là người mới hôm qua phải không? Sao càng nhìn càng đẹp vậy?"
"Nhìn mái tóc dài kia kìa, vừa lạnh lùng lại vừa thần bí!"
Bên cạnh, Thẩm Ấu Sơ thoáng chau mày. Dù biết điều này khó tránh khỏi, nhưng cô không khỏi cảm thấy phiền lòng khi thấy quá nhiều ánh mắt hướng về phía Sở Tư Ngọc.
---
[Nghịch mái tóc dài]
Trong giờ nghỉ, một nhóm nữ sinh tiến gần đến Sở Tư Ngọc và hỏi han:
"Bạn Sở, tóc cậu đẹp thật đấy! Dài thế này có khó chăm sóc không?"
Sở Tư Ngọc chỉ khẽ lắc đầu, không trả lời. Nhưng khi anh vừa quay đi, một nữ sinh tinh nghịch liền lấy tay chạm nhẹ vào đuôi tóc anh:
"Wow, mềm mượt thật! Cậu dùng dầu gội gì vậy?"
Anh quay lại, ánh mắt thoáng lạnh lùng, khiến cô gái kia giật mình lùi lại:
"Chúng tớ chỉ đùa thôi mà!"
Tuy nhiên, điều này không ngăn được một nhóm khác cười khúc khích:
"Nhìn mái tóc này giống nhân vật trong phim cổ trang ấy! Thử buộc lại xem nào!"
Họ bắt đầu vờ nghịch ngợm, cố gắng buộc tóc anh. Sở Tư Ngọc, hoàn toàn không quen với sự tương tác như thế này, đứng yên với ánh mắt khó hiểu. Lúc này, Thẩm Ấu Sơ phải lên tiếng:
"Được rồi, mấy cậu đừng làm phiền nữa."
Dù vậy, hình ảnh "nam thần với mái tóc dài bị nghịch dại" đã lan truyền khắp lớp, khiến không ít người bật cười thích thú.
---
[Vô tình chụp ảnh]
Cũng trong giờ nghỉ, một nữ sinh khác lấy hết can đảm bước đến:
"Sở Tư Ngọc, cậu có thể cho tớ xin số liên lạc không?"
Sở Tư Ngọc nhìn chiếc điện thoại mà cô gái đưa tới. Không biết làm gì, anh bấm bừa vào màn hình, vô tình chuyển sang chế độ chụp ảnh và chụp ngay một bức.
Trong ảnh, anh nhìn xuống màn hình, ánh mắt bối rối nhưng vẻ ngoài lại hoàn hảo đến khó tin. Cô gái giật lại điện thoại, bật cười:
"Trời ơi, ngay cả lúc không biết làm gì cũng đẹp thế này!"
Các nữ sinh khác lập tức xúm lại xem. Một người nhanh tay thêm dòng chữ hài hước:
"Khi bạn không biết dùng điện thoại nhưng vẫn đẹp hơn cả người mẫu!"
Họ chia sẻ bức ảnh trên mạng xã hội của trường, khiến nó lan truyền nhanh chóng. Bình luận tràn ngập:
"Nam thần mới của trường!"
"Đẹp như tranh vẽ mà không cần chỉnh sửa!"
Sở Tư Ngọc không hiểu tại sao một bức ảnh lại khiến mọi người quan tâm đến vậy, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh.
Lâm Thiên Nhi bước đến, cười lớn:
"Chúc mừng cậu, Tư Ngọc! Bây giờ cả trường đều biết đến 'Nam thần chuyển trường' rồi!"
Thẩm Ấu Sơ đứng gần đó, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực trước sự nổi tiếng bất đắc dĩ của anh.
---
[Sự khác biệt giữa hai thế giới]
Trong các tiết học, Sở Tư Ngọc nhận thấy sự khác biệt rõ rệt giữa thế giới này và thế giới tu tiên. Những thứ anh từng coi là không cần thiết, như giao tiếp xã hội hay thiết bị công nghệ, giờ lại trở thành yếu tố quan trọng.
Dù vụng về, nhưng ánh mắt anh dần không còn xa cách như trước. Anh bắt đầu nhận ra rằng, trong thế giới này, sự tương tác và giúp đỡ từ bạn bè là điều đáng quý.
---
[Dấu hiệu tích cực]
Cuối ngày, khi rời trường, Thẩm Ấu Sơ nhìn Sở Tư Ngọc đang ngồi trên xe, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú sau một ngày dài học hỏi.
Quản Gia Kim im lặng đánh giá biểu cảm của Sở Tư Ngọc, sau đó liếc nhìn qua gương chiếu hậu:
"Lần đầu tiên đi học có khiến cậu... khó chịu không?"
Sở Tư Ngọc lắc đầu, ánh mắt nhìn về bầu trời ngoài cửa sổ, giọng nói trầm nhẹ:
"Không. Ngược lại, rất thú vị. Ta có thể... tôi có thể quen với nơi này."
Thẩm Ấu Sơ khẽ cười:
"Tốt thôi, vậy ngày mai đừng để bị trêu đùa vì mái tóc nữa nhé."
Chương kết thúc bằng hình ảnh Sở Tư Ngọc cố gắng thao tác với chiếc điện thoại theo hướng dẫn của Thấm Ấu Sơ, nỗ lực hòa nhập với thế giới hiện đại.
Đăng bởi | Yoometien |
Thời gian |