Phù Chú và Nhiệm Vụ Bí Ẩn
Chương 17: Phù Chú và Nhiệm Vụ Bí Ẩn
---
[Sự tĩnh lặng trước cơn sóng]
Bầu trời chiều nhạt dần, những tia nắng cuối cùng nhuộm vàng công viên, tạo nên khung cảnh bình yên. Nhóm của Thẩm Ấu Sơ, sau một ngày dài ở trường, tụ tập bên hồ nước trong công viên gần trường.
Thẩm Ấu Sơ ngồi bên cạnh Sở Tư Ngọc, ánh mắt kín đáo quan sát anh. Dù hòa vào nhóm bạn, anh vẫn giữ vẻ lặng lẽ như đang che giấu điều gì đó.
Bên kia, Lâm Thiên Nhi đang pha trò, khiến cả nhóm bật cười. Hàn Trạch Dương nhếch môi hưởng ứng, còn Bạch Yên Ly chỉ đứng khoanh tay mỉm cười.
Tống Vân Dao bất giác nhìn Sở Tư Ngọc rồi hỏi:
"Ngọc, cậu có vẻ không được ổn lắm. Có chuyện gì sao?"
Sở Tư Ngọc thoáng giật mình, rồi lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
"Không có gì. Chỉ là tôi đang nghĩ về vài thứ."
Lâm Thiên Nhi thì thầm, nhìn Thẩm Ấu Sơ với ánh mắt dò xét: "Ấu Sơ, cậu có thấy Sở Tư Ngọc kỳ lạ không? Dạo gần đây, tôi cảm thấy có cái gì đó không ổn với anh ta. Anh ta không giống như những người bình thường, cứ như thể đang che giấu điều gì đó."
Thẩm Ấu Sơ nhíu mày, trầm tư một lúc: "Tớ cũng có cảm giác đó, nhưng chẳng biết giải thích sao. Anh ấy… luôn giữ một khoảng cách với mọi người, như thể không muốn ai quá gần. Nhưng mình vẫn tin anh ấy không phải loại người xấu."
Bạch Yên Ly thở dài, đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía Sở Tư Ngọc đang đứng xa: "Cảm giác tôi có là… anh ấy đang cố gắng che giấu điều gì đó rất quan trọng. Nếu không phải là quá khứ đáng sợ, thì là một bí mật nào đó về bản thân mà anh ta không muốn ai biết."
Tống Vân Dao im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Dù sao, nếu anh ấy thật sự có điều gì giấu giếm, chỉ có thời gian mới cho chúng ta câu trả lời. Nhưng đừng quên, anh ta luôn giúp đỡ chúng ta mà."
Lâm Thiên Nhi vẫn không yên tâm, thì thầm: "Hy vọng là thế… nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn."
---
[Tấm phù chú và nỗi lo lắng]
Anh siết chặt tay trong túi áo, cảm nhận sự hiện diện của tấm phù chú Kỳ Tịch đưa cho mình. Lời cảnh báo của Kỳ Tịch lại vang vọng trong đầu:
"Lưu Như Yên đang tìm ngươi. Đừng nghĩ rằng thế giới này có thể bảo vệ ngươi."
Hình ảnh của Lưu Như Yên, với đôi mắt xanh biếc và nụ cười lạnh lùng, ùa về trong tâm trí anh. Ký ức đau đớn về sự giam cầm, những lần cô dùng sức mạnh ép buộc anh phải phục tùng, như lưỡi dao cứa sâu vào tâm hồn.
Giữa dòng suy nghĩ hỗn loạn, một giọng nói lạ vang lên trong đầu anh:
*"Hệ thống kích hoạt nhiệm vụ mới:
Nhiệm vụ: Bảo vệ Thẩm Ấu Sơ khỏi tổ chức bí ẩn "Kang" cho đến khi cô ấy an toàn.
Phần thưởng: 5 mảnh ghép ký ức.
Mức độ hoàn thành: 0/5."*
Sở Tư Ngọc khựng lại, mắt ánh lên vẻ hoảng hốt. Anh lẩm bẩm:
"Kang? Tổ chức đó là gì?"
Nhưng hệ thống không trả lời, để lại anh trong một vòng xoáy của sự mơ hồ.
---
[Biến cố bất ngờ: Tấm phù chú bị phát hiện]
Làn gió mạnh bất ngờ thổi qua, khiến tấm phù chú trong túi áo anh bay ra ngoài. Thẩm Ấu Sơ nhanh tay nhặt lấy trước khi anh kịp phản ứng.
"Cái này là gì vậy?" – cô nghiêng đầu tò mò nhìn tấm phù chú cổ xưa với những ký tự kỳ lạ.
Sở Tư Ngọc lập tức giật lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô:
"Không có gì. Đừng chạm vào nó."
Thẩm Ấu Sơ hơi sững sờ, rồi dịu dàng nói:
"Ngọc, nếu cậu gặp khó khăn, có thể nói với tôi. Chúng ta là bạn mà."
Câu nói ấy khiến lòng anh dao động. Anh muốn tin tưởng cô, nhưng bóng tối từ quá khứ khiến anh không dám mở lời.
---
[Những nghi ngờ từ nhóm bạn]
Sự việc không qua được mắt nhóm bạn. Lâm Thiên Nhi nheo mắt, giọng pha chút đùa cợt:
"Cậu lúc nào cũng bí ẩn thế. Có gì mà phải che giấu vậy?"
Hàn Trạch Dương cũng chen vào:
"Nếu là bạn bè, cậu nên thành thật. Cậu giấu gì đó phải không?"
Sở Tư Ngọc không trả lời, chỉ im lặng nhìn hồ nước, ánh mắt xa xăm.
---
[Quyết tâm đối mặt]
Sự cố này khiến anh càng thận trọng hơn. Anh biết tấm phù chú không đơn giản chỉ là lời cảnh báo từ Kỳ Tịch. Nó có thể là chiếc chìa khóa giúp anh đối phó với mối nguy hiểm đang đến gần.
Thẩm Ấu Sơ, dù không nhận được câu trả lời rõ ràng, vẫn quyết tâm tìm hiểu thêm về Sở Tư Ngọc. Bằng cách nào đó, cô cảm thấy rằng cậu bạn kỳ lạ này đang gánh chịu nỗi đau mà cô không thể bỏ qua.
Hệ thống lại vang lên trong đầu Sở Tư Ngọc:
"Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 0/5. Nguy cơ từ tổ chức Kang đã tăng."
Sở Tư Ngọc nắm chặt tấm phù chú, ánh mắt trầm xuống. Anh không chỉ phải bảo vệ Thẩm Ấu Sơ, mà còn phải chuẩn bị đối mặt với những kẻ thù mới – từ cả hai thế giới.
---
[Một buổi tối yên bình]
Sau bữa tối, Thẩm Ấu Sơ ngồi tại bàn học trong phòng khách, ánh đèn bàn tỏa ra một ánh sáng ấm áp, nhẹ nhàng chiếu lên những trang sách. Cô đang chăm chú làm bài tập, thỉnh thoảng cắn bút suy nghĩ. Còn Sở Tư Ngọc ngồi đối diện, lật cuốn sách giáo khoa, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại không giấu được sự hiếu kỳ.
Mặc dù trước đây chưa từng trải qua khái niệm “đi học” ở thế giới cũ, nhưng từ khi đến thế giới này và được nhập học cùng Thẩm Ấu Sơ, Tư Ngọc lại cảm thấy hứng thú một cách kỳ lạ. Những bài giảng ở lớp và việc khám phá kiến thức mới khiến cậu tò mò. Mọi thứ đều mới mẻ, từ các con số đến những khái niệm về khoa học và văn học hiện đại.
---
[Học bài cùng nhau]
Thẩm Ấu Sơ ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt chăm chú của Tư Ngọc, không khỏi bật cười. “Này, đừng nghiêm túc quá vậy, cậu định nuốt luôn cuốn sách à?”
Tư Ngọc ngẩng lên, ánh mắt hơi ngạc nhiên. “Tôi chỉ đang cố hiểu… bài này làm thế nào.”
Cô cười nhẹ, kéo ghế lại gần anh. “Đưa tớ xem nào. Cậu gặp khó ở đâu?”
Anh im lặng, chỉ tay vào một bài toán hình học. Nhìn những đường vẽ và ký hiệu, Thẩm Ấu Sơ không nhịn được cảm thán: “Cậu làm được đến đây rồi cơ à? Nhanh ghê, tớ còn tưởng cậu sẽ bị lạc lối trong cả mấy khái niệm cơ bản!”
Cô bắt đầu giảng giải cho anh từng phần cậu chưa hiểu. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, tỉ mỉ, khiến Tư Ngọc nhanh chóng nắm bắt được. Lần này, khi Thẩm Ấu Sơ hỏi lại, anh đã có thể tự giải thích quy trình một cách trôi chảy.
“Giỏi đấy!” Cô vỗ nhẹ vào vai anh, nụ cười tự hào.
“Cô… không thấy khó sao?” Anh hỏi, ánh mắt tò mò.
“Khó thì học dần. Quan trọng là phải chăm chỉ. Giống như cậu bây giờ, rất nghiêm túc đấy.” Cô cười tươi, đôi mắt cong lên đầy dịu dàng.
---
[Những phút giây vui đùa]
Sau một hồi học tập, Thẩm Ấu Sơ nghiêng người dựa vào ghế, vươn vai nhẹ nhàng. Cô nhìn Tư Ngọc, ánh mắt bỗng trở nên tinh nghịch.
“Này, cậu làm giỏi thật, nhưng cậu không thấy học như vậy hơi nhàm chán à?”
“Không,” anh đáp ngay. “Mọi thứ ở đây đều rất thú vị. Trước đây, tôi chưa từng được học những điều này.”
Câu nói vô tình khiến Thẩm Ấu Sơ ngẩn người. Một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng cô – vừa thương cảm vừa ngưỡng mộ sự kiên nhẫn của anh.
“Thật á? Nhưng mà cậu nghiêm túc như thế này, không chừng lại bị người ta gọi là ‘mọt sách’ mất thôi!” Cô trêu, nhoẻn miệng cười.
Tư Ngọc thoáng bối rối, nhưng khi thấy nụ cười của cô, anh bất giác bật cười theo. “Nếu là mọt sách mà giỏi như cô, thì tôi không ngại.”
“Cậu cũng biết nịnh đấy nhỉ?” Cô cười khúc khích, rồi đột nhiên rút cây bút trên bàn, gõ nhẹ lên trán anh.
“cô…!” Anh ngạc nhiên, đôi mắt đỏ lóe lên vẻ bất lực pha chút ngượng ngùng.
“Thôi nào, đừng nghiêm trọng thế. Coi như phần thưởng vì cậu làm tốt đi.” Cô trêu chọc, rồi lại quay về bàn, tiếp tục ghi chép bài tập.
Tư Ngọc nhìn cô một lúc, khóe môi khẽ cong lên. Dù mọi thứ ở đây vẫn còn lạ lẫm, nhưng những giây phút bên cô khiến lòng anh trở nên nhẹ nhàng hơn.
---
[Hệ thống thông báo]
Khi trở về phòng, Tư Ngọc ngồi xuống giường, nhắm mắt lại để thư giãn. Đột nhiên, âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu:
[Thông báo]: Kết giới của thế giới này đã xuất hiện lỗ hổng nhỏ. Một phần sức mạnh của ký chủ đã được khôi phục. Tuy nhiên, do giới hạn của kết giới, chỉ có khả năng thể chất được tăng cường, các kỹ năng pháp thuật vẫn không thể sử dụng.
Tư Ngọc mở mắt, cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể – một phần sức mạnh đã quay lại, mặc dù không thể dùng pháp thuật, nhưng thể chất của cậu đã vượt xa một người bình thường.
[Thông báo bổ sung]: Tổ chức sát thủ mang tên ‘Kang’ đang hoạt động gần đây. Cảnh báo: Có thể liên quan đến quản gia kim.
Tư Ngọc trầm ngâm. “Tổ chức sát thủ? Kang? Quản gia kim có vẻ cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài…”
Trong lòng cậu dâng lên một dự cảm không lành. Nhưng dù thế nào, cậu cũng không thể để bản thân yếu đuối. Đã có thêm sức mạnh, cậu phải sẵn sàng đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào – không chỉ vì bản thân, mà còn vì Thẩm Ấu Sơ, người đã giúp cậu tìm lại những khoảnh khắc yên bình trong cuộc sống.
Đăng bởi | Yoometien |
Thời gian |