Bí Mật Dần Lộ Diện
Chương 19: Bí mật dần lộ diện
[Sở Tư Ngọc vô tình để lộ sức mạnh, khiến Thẩm Ấu Sơ phát hiện]
Buổi tối, trong căn phòng khách rộng lớn của dinh thự Thẩm gia, Sở Tư Ngọc ngồi trên giường, ánh mắt trầm tư nhìn bàn tay mình. Sau khi đến thế giới này, sức mạnh của anh hình như đã bị hạn chế rất nhiều, hệ thống cũng không còn hoạt động ổn định nữa. Nhưng dù vậy, anh vẫn cảm nhận được một luồng khí mỏng manh chảy trong cơ thể mình.
Hơi thở khẽ động, anh thử vận chuyển sức mạnh. Một luồn khí nhẹ như sương mù dần bao bọc lấy cơ thể, phản chiếu ánh sáng mờ ảo dưới ánh đèn phòng ngủ. Thế nhưng, vì không thể điều chỉnh tốt như trước, dao động trong không khí vô tình tạo ra một cảm giác bất thường trong gian phòng.
Ngay bên ngoài cửa phòng, Thẩm Ấu Sơ tình cờ đi ngang qua. Cô khựng lại.
"Cảm giác này là gì?"
Cô khẽ nghiêng đầu, nhìn qua khe cửa hơi hé mở. Trong bóng tối, cô thấy Sở Tư Ngọc đang ngồi bất động, xung quanh anh là một lớp khí mỏng lượn lờ như sương khói, mang theo một cảm giác vừa nguy hiểm vừa kỳ lạ.
Không muốn để lộ sự hiện diện của mình, Thẩm Ấu Sơ không vào ngay mà chỉ đứng lặng trong giây lát rồi rời đi, nhưng trong đầu đã ghi nhớ rõ ràng chi tiết này.
"Cậu ấy… thực sự không bình thường."
Cô cắn môi, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
[Nhóm bạn để ý đến tấm phù chú mà Sở Tư Ngọc luôn giấu]
Vài ngày trước, trong một lần đi cùng nhau, Bạch Yên Ly đã vô tình nhìn thấy một tấm phù chú rơi ra từ túi áo của Sở Tư Ngọc. Gió thổi mạnh, khiến nó suýt bay đi, nhưng Thấm Ấu Sơ nhanh tay nhặt lấy và rồi anh lập tức giật lại và giấu đi với vẻ mặt căng thẳng.
Chính phản ứng đó đã thu hút sự chú ý của cả nhóm.
Tống Vân Dao là người trầm tĩnh nhất trong nhóm, nhưng hôm đó cô cũng không khỏi đặt câu hỏi trong đầu:
"Tờ giấy cũ kỹ đó... là gì vậy?"
Ngày sau đó Thấm Ấu Sơ liền hỏi:
"Cái đó là gì vậy?"
Sở Tư Ngọc im lặng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi lắc đầu:
"Không có gì. Chỉ là một món đồ cũ thôi."
"Thật sao?" – Bạch Yên Ly khoanh tay, nheo mắt nhìn anh. – "Trông nó giống như một thứ gì đó không thuộc về nơi này vậy. Cậu sợ gì mà giấu nhanh thế?"
Sở Tư Ngọc vẫn giữ thái độ thờ ơ, nhưng bàn tay siết chặt lại, ngăn không để lộ bất cứ điều gì.
Thẩm Ấu Sơ lúc đó cũng có mặt, cô nhìn thoáng qua tấm phù chú trước khi anh giấu đi. Mặc dù cô không rõ đó là gì, nhưng với những gì cô thấy trong phòng anh, lòng cô bắt đầu có nghi ngờ.
Tống Vân Dao tuy không hỏi thêm, nhưng từ hôm đó, cô bắt đầu để ý đến Sở Tư Ngọc nhiều hơn.
[Một người trong nhóm bị đe dọa]
Tống Vân Dao là người điềm tĩnh nhưng cũng rất nhạy bén. Sau lần nhìn thấy tấm phù chú của Sở Tư Ngọc, cô không thể gạt bỏ cảm giác kỳ lạ trong lòng. Vì vậy, cô đã âm thầm tìm kiếm thông tin về những ký hiệu lạ trên tấm phù.
Một buổi chiều muộn, sau khi rời thư viện, cô phát hiện có người theo dõi mình. Khi rẽ vào một con đường vắng, một bóng đen xuất hiện chắn trước mặt cô.
Người đàn ông mặc áo khoác dài, đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm.
"Cô nên dừng lại." – Giọng nói khàn khàn vang lên.
Tống Vân Dao siết chặt bàn tay, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
"Anh là ai?"
"Không quan trọng." – Hắn ta tiến lên một bước, bóng dáng cao lớn tạo ra áp lực vô hình. – "Nhưng nếu cô còn tiếp tục tìm hiểu, cô sẽ hối hận đấy."
Tống Vân Dao nhìn thẳng vào hắn, không hề tỏ ra sợ hãi.
"Thứ tôi tìm hiểu không phải chuyện của anh."
"Không phải chuyện của tôi, nhưng có người không muốn cô tiếp tục."
Hắn ta cúi đầu, giọng nói thấp hơn, như một lời cảnh cáo cuối cùng:
"Lời cảnh báo này chỉ có một lần. Đừng thử thách giới hạn của bọn ta."
Nói xong, hắn xoay người bước đi, chỉ để lại một làn gió lạnh lẽo giữa con hẻm tối.
[Mất tích]
Sau khi trở về, Tống Vân Dao kể lại chuyện này cho nhóm bạn.
"Có người theo dõi và cảnh cáo cậu?" – Lâm Thiên Nhi lo lắng.
"Họ là ai?" – Hàn Trạch Dương nghiêm túc hỏi.
"Tớ không biết. Nhưng chắc chắn không phải người bình thường."
"Chẳng lẽ vì chúng ta để ý đến Sở Tư Ngọc mà có người cảnh cáo?" – Lâm Thiên Nhi lo lắng.
"Không chỉ đơn giản là cảnh cáo đâu." – Hàn Trạch Dương nghiêm túc nói. – "Hắn ta biết Vân Dao đang điều tra, tức là có tổ chức đứng sau chuyện này."
Bạch Yên Ly cau mày:
"Càng ngày càng có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra... Chúng ta không thể cứ ngồi im mãi được."
Thẩm Ấu Sơ im lặng suy nghĩ. Lời cảnh báo này chứng tỏ có một thế lực nào đó đang quan tâm đến việc họ điều tra về Sở Tư Ngọc.
Nhưng trước khi họ kịp tìm ra câu trả lời—
Tống Vân Dao biến mất.
Buổi tối hôm đó, khi rời khỏi tiệm sách, cô đột nhiên bị một chiếc xe đen chặn đường. Cửa xe mở ra, hai người đàn ông bước xuống.
"Xin lỗi, nhưng cô phải đi cùng với chúng tôi."
Tống Vân Dao lùi lại, nhưng chưa kịp phản ứng, một trong hai người đã nhanh chóng vươn tay, một luồng lực mạnh mẽ kéo cô vào trong xe.
Cửa xe đóng sập lại. Chiếc xe lao đi giữa bóng đêm, biến mất khỏi con đường.
Ở phía xa, một người đang đứng bên kia đường.
Bạch Yên Ly, người vừa tình cờ đi ngang qua, đã nhìn thấy tất cả.
Cô sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức rút điện thoại, đôi mắt sắc bén tràn đầy lo lắng.
"Chết tiệt… Vân Dao bị bắt đi rồi!"
Chính lúc này, trong đầu Sở Tư Ngọc vang lên giọng nói của hệ thống:
Nhiệm vụ mới: Giải cứu bạn học khỏi tay Huyết Nguyệt Hội.
Phần thưởng: 2 mảnh ký ức.
Sở Tư Ngọc khựng lại. Hai mảnh ký ức? Trước giờ hệ thống chỉ cho một mảnh khi hoàn thành nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên có ngoại lệ.
Anh liền giật mình và suy nghĩ trong đầu:
"Giải cứu bạn học khỏi tay Huyết Nguyệt Hội?!"
"Mọi người đang gặp nguy hiểm?!"
Huyết Nguyệt Hội… cái tên này khiến lòng anh dâng lên một dự cảm không lành.
[Sở Tư Ngọc bị ép phải tiết lộ một phần bí mật]
Ngay sau đó Bạch Yên Ly ngay lập tức báo cho mọi người. Cả nhóm nhanh chóng tập hợp tại biệt thự của Thẩm Ấu Sơ. Không ai có thể bình tĩnh khi biết rằng Tống Vân Dao đã bị bắt.
Buổi tối hôm đó, tại dinh thự Thẩm gia, mọi người đã tụ họp lại trong phòng khách.
"Sở Tư Ngọc." – Thẩm Ấu Sơ nhìn thẳng vào anh. – "Cậu đang giấu chúng tôi điều gì?"
Sở Tư Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào cô, nhưng anh không trả lời ngay.
Bạch Yên Ly chống hai tay xuống bàn:
"Từ tấm phù chú, cho đến hiện tượng kỳ lạ quanh cậu, và bây giờ là cả kẻ bắt cóc Vân Dao. Cậu không thể cứ im lặng mãi được."
Sở Tư Ngọc mím môi, ánh mắt thoáng hiện vẻ giằng xé. Anh không thể nói sự thật. Nếu họ biết anh không thuộc về thế giới này… liệu họ có chấp nhận không?
Nhưng ngay khi anh còn đang do dự, một tiếng động vang lên bên ngoài – một bóng đen đang ẩn nấp ngoài cửa sổ.
Nhìn thấy ánh mắt của Sở Tư Ngọc hướng ra đó, Thẩm Ấu Sơ nhanh chóng quay lại. Nhưng bóng đen đã biến mất.
"Có người theo dõi chúng ta." – Hàn Trạch Dương trầm giọng, rồi chạy ra kiểm tra nhưng không có kết quả gì.
"Bọn chúng đã đến đây theo dõi chúng ta rồi!'
"Chúng ta phải tìm ra cô ấy ngay lập tức!" – Hàn Trạch Dương tức giận đấm mạnh xuống bàn.
"Nhưng tìm kiểu gì? Chúng ta không biết ai đã bắt cậu ấy, cũng không có manh mối nào cả!" – Lâm Thiên Nhi lo lắng.
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Khi tất cả đều bế tắc, một giọng nói trầm thấp vang lên.
"Tôi có thể tìm ra cô ấy."
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Sở Tư Ngọc.
"Cậu có cách sao?" – Thẩm Ấu Sơ nhìn anh chằm chằm.
Sở Tư Ngọc hơi do dự. Nếu sử dụng phương pháp của mình, có nghĩa là anh sẽ phải tiết lộ một phần bí mật mà anh đã cố gắng che giấu.
Nhưng Tống Vân Dao đang gặp nguy hiểm.
Anh nhắm mắt, rồi từ từ mở ra.
Đôi mắt đỏ sẫm của anh dần phát sáng, như thể có một dòng năng lượng kỳ lạ đang khuấy động bên trong.
"Tôi có một cách để xác định vị trí của cô ấy."
Không ai lên tiếng, chờ đợi lời giải thích của anh.
"Trước đây, tôi có một loại năng lực đặc biệt. Tôi có thể cảm nhận được khí tức của một người nếu tôi từng tiếp xúc với họ đủ lâu. Nhưng vì thế giới này có quy tắc khác biệt, năng lực đó của tôi đã bị suy yếu rất nhiều."
Anh nhìn về phía mọi người, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc.
"Dù vậy… tôi vẫn có thể thử."
"Vậy còn chờ gì nữa?" – Bạch Yên Ly sốt ruột.
Sở Tư Ngọc gật đầu, ngồi xuống sàn và nhắm mắt. Một luồng khí vô hình tỏa ra xung quanh anh. Không khí trong phòng như chậm lại, nhiệt độ cũng giảm xuống đôi chút.
Sau vài phút, anh mở mắt, hơi thở có chút rối loạn.
"Tôi đã cảm nhận được… cô ấy đang ở một nơi có nước. Có thể là gần bờ sông hoặc một kho hàng gần biển."
"Chúng ta phải đi ngay!" – Hàn Trạch Dương lập tức đứng dậy.
Thẩm Ấu Sơ nhìn chằm chằm vào Sở Tư Ngọc.
"Cậu còn bao nhiêu bí mật mà chúng tôi chưa biết?"
Sở Tư Ngọc im lặng. Ánh mắt anh dao động, như thể đang cân nhắc xem có nên nói thêm hay không.
Cuối cùng, anh thở dài rồi nói:
"Bí mật của tôi… không chỉ có vậy. Nhưng hiện tại, cứu Tống Vân Dao quan trọng hơn."
Mọi người nhìn nhau, rồi gật đầu. Dù còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp, nhưng trước mắt, họ phải hành động nhanh chóng trước khi quá muộn.
Đăng bởi | Yoometien |
Thời gian |