Xa nhà
Tại một địa phương vắng vẻ trong một trấn nhỏ tên Vĩnh Sơn, một thiếu niên nhăm đen dáng người
gầy gò đang dơ tay hướng người trung niên.Người trung niên vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Ngươi
nói ngươi tên gì?”
Thiếu niên chưa kịp đáp mấy thiếu niên khuôn mặt ngây thơ trạc tuổi hắn nhưng trông lớn
hơn rất nhiều đã nhanh nhảu: “Hắn bảo hắn là Vân Vũ”.
Người trung niên tỏ vẻ khó hiểu. Dường như hiểu ý, thiếu niên giải thích
“Ta là cô nhi, phụ mẫu ta đã qua đời từ rất sớm”.
Trung niên nhân gật đầu thương hại nói “Ta đã kiểm tra xong ngươi... không hề có Nguyên lực”.
Nói xong hắn có chút hối hận vì đã nói thẳng ra. Nhìn một chút lên khuôn mặt hết sức bình
thường dường như cũng không có gì bất ngờ với lời nói của hắn.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Trung niên nhân hỏi.
“6 tháng nữa là tròn 12 tuổi”. Người thiếu niên bình tĩnh đáp. Dường như không có bất cứ
xao động nào trước lời nói của người kia. Dù sao không phải ai sinh ra cũng có được may
mắn thế. Dù hiểu là vậy nhưng vẫn có chút hơi sầu não.
Trung niên nhân an ủi: “ Dù người không có nguyên lực nhưng nếu cố gắng vẫn có thể sống
tốt đấy. Quan trong là đừng từ bỏ”.
Thiếu niên gật đầu, gương mặt tươi cười: “ Đa tạ ngài”. Trong lòng thở dài. Nghĩ vậy cũng chỉ
để tự an ủi bản thân mà thôi. Chợt một bàn tay vỗ lên vai hắn : “Đừng buồn, sau này ta sẽ lo
cho ngươi”. Một thiếu niên khôi ngô cao giọng nói.
“Đa tạ, vậy sau này phải nhờ cậy ngươi rồi” Vân Vũ cười cười.
Thiếu niên khôi ngô tên Toàn Lâm là bằng hữu của Vân Vũ trong cùng một cô nhi viện. Hắn
thường kể khắp nơi là ngày xưa chính mình tìm thấy Vân Vũ.Toàn Lâm sống trong cô nhi
viện cũng không phải vì hắn là trẻ mồ côi. Trái lại cha mẹ hắn đều mạnh khỏe. Cha hắn là
thợ rèn có tiếng tại vùng, mẹ hắn làm tại cô nhi viện. Một ngày nọ hắn ngang qua một ngôi
nhà tồi tàn và nghe thấy tiếng trẻ em khóc. Toàn Lâm bước vào thì thấy một người phụ nữ
nằm bất động bên cạnh là đứa trẻ sơ sinh đang gào khóc. Chân Toàn Lâm bỗng đứng không
vững, nước từ đâu đó chảy ra, nói không nên lời. Lần đầu nhìn thấyngười chết có vẻ
“không đáng sợ” như hắn hay nói với lũ trẻ tại cô nhi viện. Mẹ hắn chạy vào thấy vậy thì
hoảng hốt tìm kiếm vài người giúp đỡ. Thì ra người phụ nữ kia từ phương xa lưu lạc đến
đây. Nghe dân chúng xung quanh nói rằng chồng nàng là quân lính tử trận. Nàng sinh nở
khó khăn mình mang bệnh tật, bản thân lại không có tiền thuốc thang nên đã không qua
khỏi, trong lòng vẫn ôm chặt đứa trẻ.Mẹ Toàn Lâm đến bên người phụ nữ đã lạnh toát kia
bế đứa bé đang khóc lên. Kể từ đó Vân Vũ sống trong cô nhi viện cùng với Toàn Lâm.
“Người tiếp theo” Trung niên nhân nhắc nhở.
Toàn Lâm bước lên mặt sáng lạn đưa tay trước mặt. Trung niên nhân cầm lấy tay Toàn
Lâm mắt sáng lên. Toàn Lâm cảm giác có gì đó chạy quanh người mình, lòng bàn tay có
chút ngứa ngáy. Bất chợt một đống lá cây bay về phía lòng bàn tay hắn. Toàn Lâm giật
mình định rút tay lại nhưng tay vẫn bị Trung niên nhân giữ chặt. Trung niên nhân có
chút bất ngờ nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Gương mặt thoáng có chút ngưng trọng:
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Ta vừa qua 15 tuổi” Toàn Lâm đáp theo bản năng.
Trung niên nhân có chút bất ngờ: “Tại sao ba năm trước ta chưa từng thấy người.”
Trung niên nhân là người khá quen tại trấn nhỏ. Cứ cách vài năm hắn lại đến một lần
để kiểm tra một số đứa trẻ.Thiếu niên khôi ngô có chút đỏ mặt nhớ lại ba năm trước.
Vào buổi sáng hôm đó, sau khi được phụ mẫu dặn phải đi kiểm tra nhưng trong đầu
lại suy nghĩ xem nay chơi gì với Vân Vũ nên đã bỏ ngoài tai lời mẫu thân dặn: “Lúc đó
ta đang phụ giúp Vân Vũ làm một số chuyện nên quên mất.”
Trung niên nhân ánh mắt thoáng lên vẻ bực bội nhìn hướng Vân Vũ. Vân Vũ trợn trắng
mắt không biết nói gì.
“Chậm ba năm nhưng không sao”
Nói rồi trung niên nhân khẽ mấp máy trong không khí. Vân vũ chợt cảm thấy trong
không khí có chút rung động, Hắn nhận ra cũng chả phải bơi năng lực gì đặc biệt mà
vì từ bé hắn đã phải làm việc rất nhiều công việc cần tập chung cao. Có lần đang học
rèn với phụ thân Toàn Lâm, nghethấy Toàn Lâm gọi không chú ý đã lỡ sờ vào miếng
kim loại nóng. Rất may hắn giật mình rút tay ra luôn. Nhìn bàn tay bỏng rát, thiếu niên
mắt đỏ hoe nhưng không có khóc. Kể từ đó hắn không bao giờ ngừng lại khi chưa làm
xong việc gì.
“Người tiếp theo” Trung niên nhân tiếp tục công việc của mình.
Toàn Lâm có chút thất thố “Thế ta thì sao?”
“Ngươi có thể về.” Trung niên nhân lạnh nhạt đáp.
Toàn Lâm không biết nói gì. Trong đầu suy nghĩ về dị tượng lúc nãy cùng câu nói
“chậm ba năm nhưng không sao” những tưởng là dấu hiệu tốt nhưng không ngờ
trung niên nhân lại nói vậy. Vân Vũ tiến lên vỗ vai Toàn Lâm rồi nhắc nhở hắn đi
về: “Không sao đâu, ta làm cũng đủ ăn rồi”.
Tiếp sau đó cũng không có gì bất ngờ. Những thiếu niên còn lại cũng giống với
tình cảnh của Vân Vũ đều nhận cùng một câu trả lời. Có những thiếu niên không
tìm lòng được khóc ào lên.Vân Vũ cùng Toàn Lâm lặng lẽ rời đi trở về cô nhi viện.
Trong cô nhi viện, một thiếu phụ dáng vẻ hiền từ đang ngồi đan y phục cho hài
tử. Mùa đông năm nay đã đến. Thấy hai thiếu niên thiếu phụ nhẹ giọng hỏi: “Thế
nào các con”. Nàng luôn gọi những đứa trẻ tại cô nhi viện như vậy.
Toàn Lâm không nhịn được mắng trung niên nhân rồi kể với thiếu phụ chuyện
vừa rồi. Thiếu phụ cười cười an ủi nhưng
trong lòng cũng có chút hụt hẫng. Vân Vũ thấy vậy cũng không nói gì lên tiếng
chào hỏi thiếu phụ rồi xin phép quay lại tiệm rèn của phụ thân Toàn Lâm. Thiếu
niên đi vào một căn lều nhỏ đang bập bùng ánh lửa, nhìn người trung niên hiền từ
trước mặt cất tiếng chào hỏi : “Thúc thúc”
Trung niên kia mỉm cười gật đầu rồi ném cho Vân Vũ chiếc búa. Một ngày học việc
mệt mỏi như bao ngày. Thời tiết đã chuyện sang đông nhưng bên trong căn lều nhỏ
hơi nóng hầm hầm. Mồ hôi loang lổ trên gương mặt đỏ lừ vốn ngăm đén kia. Chiều
tối hôm đó thiếu niên lặng lẽ đi về, đôi tay vẫn không nhịn được cút chút run rẩy. Hắn
lặng lẽ đi về hướng “nhà” mình. Nói là nhà nhưng thực chất là chỉ là một căn lều dựng
tạm. Từ sau khi hắn 10 tuổi tại nơi đây đã được tính là “trưởng thành” nên cô nhi viện
không cung cấp thêm gì nữa. Thi thoảng phụ mẫu Toàn Lâm cũng đem cho
hắn một số thứ cộng với việc hắn cố gắng làm tại tiệm rèn của cha Toàn Lâm đại khái
cũng đủ sống.Thiếu niên trong lòng vô cùng cảm kích bơi dù sao nhà Toàn Lâm cũng
chả phải danh gia vọng tộc gì.
Tối hôm đó trời mưa khá to. Căn nhà dột nát của Vân Vũ cảm giác có thể thủng bất
cứ lúc nào nhưng hắn có vẻ không lo lắng lắm. Dù sao cũng không phải chỉ ở đây
ngày một ngày hai. Trong lòng nghĩ làm sao ngày mai lấp đầy được cái bụng.
Rạng sáng hôm sau Vân vũ thức giấc gấp chăn rồi đứng dậy. Thực sự chiếc chăn
cũ kỹ chả có được bao nhiêu hơi ấm. Hắn cũng có thói quen dậy sớm đến tiệm rèn
từ lâu. Hắn lặng lẽ đi trên con đường quen thuộc. Trông xa là một lão già có vẻ nhếch
nhác đang vẫy tay về phía mình. Lão già hay bị lũ trẻ trong làng gọi là kẻ điên. Không
vợ không con cái suốt ngày lang thang ngoài ngoài đường phố. Còn nhớ lần đầu Vân
Vũ đi qua đoạn đường này bị lão bám theo không thôi. Thiếu niên nhịn không được
đành phải đưa hắn chút tiền lòng thầm mắng bản thân lo chuyện bao đồng. Kể từ đó
lão điên không làm phiền hắn nữa. Vân Vũ cũng tự an ủi tiền bỏ ra không phí lắm. Hắn
dơ tay vẫy vẫy coi như đáp lễ. Lão điên thấy vậy cũng mỉm cười.
Đến tiệm rèn quen thuộc, thiếu niên cất tiếng gọi nhưng không thấy ai lên tiếng.
Thiếu niên có chút khó hiểu vì bình thường thúc thúc chưa bao giờ đến trễ. Hắn đi
về hướng nhà Toàn Lâm. Trước nhà đang tụ tập một đám người đang bàn tán về vấn
đề gì đó. Thiếu niên không để tâm lách qua đám người. Bất chợt Toàn Lâm từ trong nhà
lao ra, thấy Vân Vũ liền đánh mắt như ám chỉ chỉ đó. Mặc dù hơi khó hiểu nhưng Vân Vũ
vẫn chạy theo để lại đám người trông theo.
Chạy đến một ngọn núi nhỏ gần đấy. Người trong trấn gọi nó là Thiên Nguyên Sơn.
Thiếu niên khôi ngô bất chợt đứng lại mắt đỏ hoe nhìn Vân Vũ: “Ta không muốn rời đi a”
Trong lòng thiếu niên gầy gò có muôn vàn nghi vấn. Thực ra sự việc hôm qua đã làm
hắn thấy không tầm thường. Thêm nữa nãy liếc vào nhà Toàn Lâm thấy thấp thoáng bóng
giáng trung niên nhân hỗ trợ bọn hắn kiểm tra hôm qua, trong đầu cũng đã tự có suy
đoán. Hắn quay sang an ủi: “Không sao đâu ngươi cứ đi đi”.
Trong lòng thiếu niên cũng có chút ấm áp. Hắn biết Toàn Lâm không muốn đi cũng có
lẽ lo cho mình.Dù sao từ bé đến lớn hắn cũng “chiếu cố” mình rất nhiều. Bất chợt, tại chỗ
hai người đang đứng xuất hiệt một khe nứt nhỏ, một thiếu nữ gương mặt tuyệt mỹ,
tóc trắng như thác bước ra từ trong đấy. Nàng khẽ phất tay, một luồng sáng bạc đi qua
cuốn hai thiếu niên đi vào bên trong khe nứt. Bên trong khe nứt là phụ mẫu Toàn Lâm đang
ngồi đối diện với trung niên nhân hôm qua. Thiếu phụ tiến lên kéo tay Toàn Lâm.
“Ngươi phải đi theo chúng ta” Thiếu nữ lạnh như băng yêu cầu.
Vẻ mặt Toàn Lâm đầy vẻ không cam lòng. Thiếu nữ quay sang nhìn hướng Vân Vũ đầy ý
cảnh cáo. Có vẻ như thiếu nữ đã biết nguyên nhân. Mọi thứ chìm vào trong im lặng.
“Ta đi” Toàn Lâm lên tiếng. “Nhưng ngươi có thể giúp huynh đệ của ta được không.”
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ cầu xin.
Thiếu nữ mặt bớt ngưng trọng lại khẽ gật đầu nói rồi liếc sang nhìn trung niên nhân.
Trung niên nhân có vẻ hiểu ý liền quay sang đưa Vân Vũ một chiếc thiệp. Thiếu niên dơ
tay tiếp rồi cất vào trong tay áo. Dù không biết là gì nhưng cũng nhận để Toàn Lâm có
thể yên tâm rời di.
Tối hôm đó hai thiếu niên nằm trên nóc nhà ngắm nhìn trời sao. Từ khi còn bé Vân Vũ
đã rất thích nhìn lên bầu trời. Vì vậy hắn mới tự để tên mình có chữ Vân. Hai người im lặng
không nói gì nhưng hơn mọi lờ. Một buổi tối cứ thế qua đi. Sáng hôm sau cả nhà Toàn Lâm
đi theo trung niên nhân cùng thiếu nữ. Lòng thiếu niên có chút trống rỗng, về lại căn lều rách
nát. Mấy hôm sau hắn không đi đâu chỉ quanh quẩn ở nhà. Đến một ngày thùng gạo trong
nhà đã trống rỗng, bụng réo không ngừng kéo hắn nhớ lạihiện trạng bây giờ.
Từ khi cả nhà Toàn Lâm rời đi thì công việc duy nhất của Vân Vũ cung không còn. Nghĩ đến
tương lai mịt mù trong lòng cũng có chút buồn. Bất chợt hắn nhớ về tấm thiệp của trung
niên nhân đưa hôm trước. Thiếu niên mở ra thì thấy trong đó là một tờ giấy trông hơi giống
đơn giới thiệu cùng một chút tiền. Trong lòng khẽ suy nghĩ, dù sao bây giờ cũng không còn
biết làm sao để nhét đầy bụng, Ngoại trừ phụ thân Toàn Lâm thì làm gì có ai nhận một đứa trẻ
còn chưa đầy 12 tuổi. Trong lòng tự có quyết định đứng lên thu xếp đồ đạc, chính xác là
hai bộ quần áo. Tự nghĩ bản thâncũng không còn gì trong lòng cười khổ.
Ngay sáng hôm sau, thiếu niên rời khỏi trấn nhỏ. Đó là lần đầu thiếu niên đi xa nhà đến vậy.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một ngày nào đó trong quá khứ, hai thiếu niên một lớn một nhỏ đang ngắm nhìn bầu trời.
Đứa gầy gò ngăm đen vẻ mặt bừng bừng:
“Rồi một ngày tay sẽ rời khỏi nơi này ngắm nhìn đủ trời sao khác nhau”.
Qua thời gian chiếc bụng đói làm hắn không còn nhớ gì về lời nói năm xưa.
Truyện Hư Vô. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | phongphivân2708 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |