Lại chiến quái đá tinh anh
Người chơi:Hắc Y Nhân
Cấp độ: 3 (0 / 350 EXP)
Nghề nghiệp: Sát thủ
Chỉ số:
HP: 350/350MP: 210/ 210 ATK: 23 DEF: 1 SPD: 12
Điểm tiềm năng: 10
Minh Huy ngẫm nghĩ. Cái hệ thống thành tựu này thật sự giúp ích rất nhiều. Chưa cần nói tới kỹ năng bá đạo như "Gót chân Achilles", chỉ cần những danh hiệu như "Kẻ thù của đá xám" hay "Nhuốm máu" cũng thật sự có phần thưởng rất bá đạo!
10 điểm tiềm năng. Tương đương với tăng 2 cấp nha!
Minh Huy nghĩ, hiện tại anh có "Quan sát" để đánh trúng yếu điểm của mục tiêu, kỳ thật chỉ số tấn công cũng không cần quá nhiều. Nếu đã như vậy, anh dồn tất cả vào điểm tốc độ, như thế sẽ có lợi hơn chăng. Cân nhắc thêm một lúc, anh quyết định, đã nói là làm. Dù sao cũng là những điểm "free". Cùng lắm, sau đó lên cấp sẽ cộng bù vào tấn công sau!
Minh Huy nhắm mắt, tăng tất thảy cả 10 điểm tiềm năng vào chỉ số tốc độ. Đột nhiên, anh cảm thấy cả cơ thể nhẹ nhõm vô cùng. Từng cử chỉ, hành động đều vô cùng dễ dàng. Anh đột nhiên lại cảm thấy hòa hợp hơn với môi trường nơi này. Trước đó, dù hệ thống tạo ra một thế giới rất "thật", nhưng cảm giác thế nào cũng sẽ nhận ra cái "giả" ở trong đó. Nhưng lúc này thì khác, Minh Huy thật sự có chút cảm giác như người của thế giới này.
- Sao rồi. Chú sao thế?
Thấy Minh Huy im lặng, Thành Trung hơi lo lắng hỏi thăm.
- Không sao. Em vừa tăng điểm tiềm năng. Vậy chỉ số của mọi người thế nào?
Thành Trung cho Minh Huy xem qua bảng chỉ số của mình.
Người chơi: Trung hotboy
Cấp độ: 4
Nghề nghiệp: Kiếm sĩ
Chỉ số:
HP: 850/850MP: 310/310 ATK: 25DEF: 10SPD: 11
Minh Huy nhìn chỉ số của gã đồng đội này cũng không khỏi xuýt xoa. Đúng là "dân chuyên" có khác. Chỉ số nhiều, phân bố cũng rất cân bằng. Tổng 3 chỉ số cơ bản đạt tới 46. Đừng nghĩ Minh Huy tính cả 10 điểm tiềm năng vừa cộng cũng có 46 điểm, thậm chí anh còn thua Thành Trung 1 cấp, nhưng là vì anh có nội tại "nhân vật chính" nên đã kích hoạt được kha khá thành tựu rồi. Dựa theo đó, Thành Trung vẫn có thể bám sát Minh Huy thì cũng không phải dạng vừa đâu!
Nhưng Minh Huy biết một điều, hiện tại nếu đánh nhau, kể cả anh có chỉ số cao hơn nhưng vẫn sẽ thua Thành Trung. Không bởi cái gì mà chỉ có 1 từ: Kinh nghiệm. Minh Huy không biết Thành Trung đã vào quân ngũ bao lâu để lên hàng "đặc công" nhưng chắc chắn là không ít. Số lượng cuộc chiến của anh ngoài thực địa có khi còn nhiều hơn cả số ngày chơi game của Minh Huy mất! Chính vì vậy, mặc dù hơi "tủi thân" vì bị bắt nạt nhưng Minh Huy cũng không ý kiến quá nhiều.
Diệu Huyền cũng cho ra bảng thông số của mình. Cô chưa hạ được ai nên chỉ số vẫn vậy không hề thay đổi.
- Giờ tới phần chiến thuật. Hai người đã từng chạm trán với con quái đá tinh anh này, vậy hai người hiểu gì về nó?
- Quái đá tinh anh hung dữ hơn quái đá thường. Nó có một chiêu cuộn cả người lại thành viên đá khổng lồ lăn về phía đối thủ. Lúc nó lăn thì nó trở nên bất tử.
Thành Trung nhíu mày. Quá ít thông tin. Như vậy anh không thể nghĩ ra chiến thuật gì được.
- Xời. Lo nhiều làm gì. Tránh đòn lăn của nó, tìm điểm yếu, xiên chết. Vậy thôi!
Minh Huy thì không nghĩ nhiều như Thành Trung, anh cực kỳ "to mồm" nói. Nhưng ít ra bây giờ anh đang có tư cách để to mồm đấy chứ. 22 điểm tốc độ cơ mà!
- Vậy giả sử sau khi chú né tránh đòn lăn của con quái đá, nó dùng một ám khí đánh về phía bên phải chú, chú sẽ làm thế nào?
- Né tránh chứ sao! Ông anh hỏi gì lạ thế! - Minh Huy ngay lập tức trả lời.
- Thế nhưng bây giờ chú nhìn vị trí của chú đang đứng ở đâu? Ngay bên tay chú là Diệu Huyền. Chú tránh đòn vì chú nhìn thấy nhưng ở vị trí này Diệu Huyền bị khuất tầm nhìn, cô ấy có thể phản ứng nhanh như chú được không?
- Ờ cái này....
- Vậy đó. Chú đã thấy tác dụng của chiến thuật chưa. Chứ nếu không anh mày trực tiếp dẫn đội xông vào công ty bắt hết là xong....
Thành Trung kịp thời ngừng lời. Hoàn cảnh trò chơi và tính cách ngáo ngáo ngơ ngơ của đồng đội khiến anh ta suýt thì buông lỏng, nói ra bí mật động trời.
Minh Huy suy tư. Đúng là Thành Trung gừng càng già càng cay. Nhưng chỉ với dữ liệu một đòn lăn thì làm sao có thể vạch ra chiến lược chính xác được?
- Hiện tại chỉ số tốc độ của chú là bao nhiêu? - Thành Trung đột nhiên hỏi.
- 22. Khoan. Em hiểu ý ông anh rồi. Để em ra trước dẫn dụ con quái đá đánh, để phân tích chiếc lược?
Minh Huy rất nhanh thì hiểu ý. Dĩ nhiên rồi, anh không phải kẻ ngu! Nhưng có một người thì đầu óc thật không bình thường, lạy chạy ra nhận việc:
- Để em. Em! em! em! Để em đi cho!
Lời nói đầy sự phấn khởi. Móa. Đi như này xảy chân một cái là toi mạng đấy, sao người này lấy đâu ra tâm trạng mà còn tươi cười hớn hở nữa? Ờ quên không nói. Lời này dĩ nhiên là của Diệu Huyền - người đã từng tan xác 5 lần với quái đá.
Minh Huy mắt trắng dã nhìn cô. Cô gái này thật là... không biết phải nói thế nào!
Trải qua đấu tranh cực lực của Minh Huy, Diệu Huyền bị bắt ở lại cùng Thành Trung quan sát Minh Huy du đấu Quái đá tinh anh. Ngoài ra, họ còn làm nhiệm vụ cứu hộ nếu lỡ Minh Huy "cà khịa nhầm".
Ba người chầm chậm tiến về phía trước. Một lát sau, ba người liền cảm thấy mặt đất nhẹ nhàng rung động. Minh Huy và Diệu Huyền nhìn nhau, con quái đá ở rất gần phía trước!
Ba người trở nên cẩn thận hơn. Nhưng Minh Huy và Diệu Huyền thì vô cùng ngạc nhiên. Đây đúng là nơi mà lần trước hai người đụng phải con quái đá. Thậm chí còn bị nó đuổi dí theo đằng sau. Nhưng cảnh vật lại khác lạ vô cùng. Khu rừng bị tàn phá nặng nề, cây cối ngã rạp, thú rừng chết đầy mặt đất. Cái này chưa tính là gì, những người chơi cũng có thể làm được. Nhưng cái kỳ quái và "kinh khủng" là dựa theo trí nhớ của Minh Huy và DIệu Huyền, họ đều thống nhất: Vách núi nơi mà có cái hang để hai người tạm trốn lúc bị quái đá truy sát đã bị di chuyển tới phía trước.
Đi được thêm một lát, tiểu đội của Minh Huy lại thấy thêm rất nhiều dấu vết đánh nhau. Hiển nhiên, ba người không phải những người duy nhất tới đây. Minh Huy thở dài. Có khi nào mọi chuyện đã "xong" chưa, đội của anh chậm chân mất rồi không? Ầy. Nhưng nếu đã tới, cũng ai có ý rút lui. Đã tới thì cứ đi tới nhìn một chút xem sao.
Tới khi phát hiện trước mặt là một vách núi chắn ngang tầm nhìn, đột nhiên Thành Trung nhảy vào một cái hố sâu. Minh Huy và Diệu Huyền cũng nhảy xuống theo. Họ phát hiện một người chơi khác đang run rẩy trốn ở trong hố sâu ấy. Thành Trung vỗ vai người chơi kia khiến người này giật bắn mình, ngã ngồi xuống mặt đất.
- Ê. Cậu làm sao thế?
Thành Trung lên tiếng. Người chơi này phát hiện ra là có người tìm mình thì mới hoàn hồn. Cậu ta lên tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ hoảng sợ:
- Phía trước, qua ngọn núi này là chính là chỗ của con quái đá tinh anh. Cháu gái trưởng làng ở đấy. Đội chúng tôi tiến vào trong nhưng đáng sợ lắm. Tất cả bị con quái đá xé xác, máu văng be bét. Tôi sợ quá mới núp ở đây.
- Xảy ra lâu chưa? - Minh Huy hỏi thăm.
- Cách đây 5 phút. Tôi chỉ vừa trốn ở vách đá này thôi. Thôi tôi chạy đây. Mấy cô cậu đừng có đi vào trong đó.
Minh Huy cảm thấy lạ. Lần trước anh và Diệu Huyền gặp con quái đá, đúng là nó rất hung hăng, nhưng cũng không máu tanh như thế. Hơn nữa chiến đấu mới xảy ra cách 5 phút trước. Với hình thể và trọng lượng của con quái đá, đừng nói ra tay đánh nhau, nó chỉ cần đi lại thôi chắc chắn ba người bọn họ sẽ cảm thấy được rung động của mặt đất. Nhưng đây là thế nào? Mặt đất chỉ rung nhè nhẹ. Chẳng lẽ trí tuệ của quái đá lại phát triển hơn hay sao? Mặc dù sau lần đánh nhau với sói đại ca, Minh Huy biết rằng các con quái vật ở trong trò chơi này sẽ ngày một "khôn" ra. Nhưng mới chỉ có 2 hôm mà khác bọt tới mức biết kìm nén sức mạnh của mình thì cũng quá lạ lùng đi!
Ba người lại bàn bạc thêm một chút, thống nhất theo phương án cũ, Minh Huy tới làm chuột bạch, thám thính hết chiêu thức của quái đá sau đó rút lui để ba người vạch ra chiến lược cụ thể rồi lại tới đánh sau. Dù sao, quái đá nổi tiếng là đồ chậm chạp như rùa bò, kể cả có là quái tinh anh cũng thế. Mà bộ kỹ năng linh hoạt của sát thủ lại đúng là khắc chế cứng điểm này. Vậy nên lựa chọn Minh Huy đi là sáng suốt nhất rồi.
Thống nhất như thế, tiểu đội của Minh Huy tiếp tục tiến lên. Ban đầu chẳng ai muốn leo núi cả. Khổ rằng sau đó họ phát hiện vách núi ở đây san sát, thật giống như bọc lại thành một nhà tù nhốt quái đá ở trong!
Minh Huy tặc lưỡi, chắc là mấy tay lập trình cải thiện trò chơi đây mà. Tăng độ khó chút! Không sao. Anh lo được!
Ba người leo lên một vách núi. Lúc này họ mới nhìn rõ không gian xung quanh. Đúng là núi đá đã mọc lên vây kín con Quái đá lại, tạo thành một khoảng sân phẳng lỳ. Ờ. Cái này nói đúng hơn là giống như một đấu trường chứ không phải nhà tù. Ở giữa đấu trường, con quái đá khổng lồ đang nằm ở đó. Nó chuyển động lên xuống chầm chậm, giống như đang thở vậy. Hóa ra rung động mà họ cảm nhận chính là do con quái này nó thở.
- Anh áo đen cẩn thận nha!
Diệu Huyền nắm tay Minh Huy không rời, vô cùng lo lắng mà nói với Minh Huy. Minh Huy cười. Cô bé này, cảm xúc cũng thật là lộn xộn! Đây chỉ là game thôi mà, sao bộ dạng cứ như người vợ tiễn chồng ra trận vậy.
Xuy xuy! Nghĩ bậy rồi! Minh Huy nhìn ngắm địa hình một chút, xác định đường tiến, lùi, đây là thói quen của anh.
- Xuống đê em êi. Lo cái gì nhờ. Chú yên tâm. Chú mà lên bảng đếm số anh sẽ nhặt xác cho chú.
Thành Trung ghẹo một câu, không khí buông lỏng hơn một chút. Minh Huy sau khi đã nắm rõ địa hình, anh bám theo một đường dốc mà đi xuống.
Đăng bởi | Huydamvan1 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 18 |