"Lúc thì Liên quân phía Đông lúc thì cũng Liên quân phía Tây, lũ người Kay- An Nô Gia xảo trá mấy người, không nói câu nào thật cả."
Nhan Bố Bố lẩm bẩm lời thoại trong phim, hung hăng giơ súng lên, giả vờ nhắm vào đầu bọn họ. Phong Sâm dùng tay chặn súng, nói với Sư tử đen và Bỉ Nỗ Nỗ: "Không cần hỏi nữa, tốn thời gian, đi tìm dây leo trói bọn họ vào cây, chúng ta trực tiếp rời đi."
"Trói vào cây? Tại sao phải trói chúng tôi ở đây?" Binh lính Mèo răng kiếm gầm gừ nói: "Bị trói ở đây sẽ bị chủng biến dị giết chết."
Phong Sâm hỏi ngược lại: "Chết hai tên giáo chúng An Nô Gia có liên quan gì đến chúng tôi đâu?"
Binh lính Mèo răng kiếm kinh ngạc: "Cái gì? Chúng tôi là giáo chúng An Nô Gia sao? Chẳng lẽ không phải mấy người mới là giáo chúng An Nô Gia sao?"
"Chúng tôi đã nói chỉ đi ngang qua đây, là mấy người không chịu nghe." Phong Sâm đứng dậy, lạnh lùng nói.
Binh lính Mèo răng kiếm và binh lính Chó sói nằm dưới đất nhìn nhau, bắt đầu la lên: "Hiểu lầm, hiểu lầm, đây là hiểu lầm. Tuy chúng tôi không phải lính Liên quân Đông Tây gì cả, nhưng cũng không phải giáo chúng An Nô Gia."
"Hiện tại tôi không quan tâm hai người là ai." Phong Sâm nhận lấy dây leo do Sư tử đen ngậm đến, chuẩn bị bắt đầu trói người.
"Chúng tôi là học viên của Học viện Tiêu Hướng* Ai Cáp Đặc, đồng thời là Lính Canh dự bị của Liên quân phía Đông." Binh lính Chó sói thấy anh làm thật, bỗng nhiên hoảng hốt, liền trôi chảy như thác đổ: "Học viện Tiêu Hướng Ai Cáp Đặc ở Thành phố Trung tâm, hai chúng tôi đều là học viên Lính Canh lớp ba, vốn đang thực hiện nhiệm vụ thanh lý chủng biến dị ở ngọn núi gần đây, nhưng vài ngày trước trời nóng đột ngột lại có mưa lớn, tuyết đọng tan thành lũ lụt, hai chúng tôi bị cuốn trôi xuống chân núi, rồi theo dòng nước trôi đến đây. Máy liên lạc cũng rơi hỏng rồi, mất liên lạc với học viện."
*Tiêu Hướng: Tiêu của tiêu binh (Lính Canh), Hướng của hướng đạo (Dẫn Đường)
Động tác của Phong Sâm chậm lại: "Lính Canh dự bị của Liên quân phía Đông?"
"Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp học viện, hai chúng tôi sẽ trực tiếp trở thành sĩ quan của Liên quân phía Đông."
Năm phút sau, bốn người đứng đối diện nhau. Hai binh lính không ngừng đánh giá Phong Sâm và Nhan Bố Bố, sau khi nhìn rõ trang phục, tuổi tác và ngoại hình của bọn cậu, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm.
Phong Sâm cũng âm thầm quan sát hai người trước mặt.
Hai binh lính đều mặc quân phục dã chiến và áo chống đạn theo quy định của quân đội, vũ khí và ba lô cũng thuộc kiểu quân đội, nhưng trên cánh tay lại không có phù hiệu quân đội nào, có lẽ những gì bọn họ nói là đúng.
"Vậy hai người là ai? Tại sao lại ở đây?" Binh lính Mèo răng kiếm sợ hãi lên tiếng.
"Đi ngang qua thôi." Phong Sâm nói.
Hai Lính Canh nhìn nhau, "Vậy hai người từ đâu đến, dự định đi đâu?"
Phong Sâm đáp: "Từ thành phố Hải Vân đến, dự định đi đến Thành phố Trung tâm."
"Thành phố Hải Vân còn người sống à?" Binh lính Chó sói ngạc nhiên hỏi.
Phong Sâm nói: "Có."
"Có?"
Phong Sâm đáp: "Hai chúng tôi và thú lượng tử."
Lính Canh: ...
Hai Lính Canh không hỏi thêm gì nữa, Phong Sâm quay đầu nhìn xung quanh: "Phía trước có một Sở nghiên cứu, các người biết đó là do ai mở không?"
Lính Canh Mèo răng kiếm sợ hãi nói: "Đây là Sở nghiên cứu của An Nô Gia."
"Sở nghiên cứu của An Nô Gia..." Phong Sâm thực ra cũng đã đoán được, nên không quá bất ngờ với đáp án này.
Lính Canh Mèo răng kiếm sợ hãi nói: "Vài ngày trước chúng tôi nghe nói Thành phố Trung tâm sẽ phái quân đội đến tiêu diệt Sở nghiên cứu này. Nghe nói giáo chúng An Nô Gia đang nuôi trồng các loài thực vật biến dị ở đây, điều chỉnh nhiệt độ khu rừng này, sau đó dựng mái che trong suốt ở phía trên và rắc tuyết nhân tạo, nếu không xuống đáy thung lũng thì hoàn toàn không nhìn thấy. Trước đây nó không bị phát hiện, nhưng sau khi cực hàn biến mất, nhiệt độ ấm lên và lại có một trận mưa lớn, cuốn trôi lớp tuyết nhân tạo này, Thành phố Trung tâm mới phát hiện ra khu rừng bên dưới."
Nhan Bố Bố nhìn lên đỉnh đầu, nhưng chỉ nhìn thấy tán cây rậm rạp.
"Cậu không nhìn thấy là do có vách ngăn trong suốt, nằm trên tán cây." Lính Canh Chó sói vội vàng nhỏ nhẹ giải thích cho cậu.
"Chỉ nuôi cấy chủng thực vật biến dị, không nuôi cấy gì khác ư?" Phong Sâm truy hỏi.
Lính Canh Mèo răng kiếm lắc đầu: "Cái đó chúng tôi cũng không biết."
Lính Canh Chó sói bổ sung: "Chúng tôi cũng chỉ biết được vị trí này qua bản đồ, nghĩ đến Sở nghiên cứu ở gần đây nên đến xem, kết quả là mọi người đã bỏ hết trốn đi. Sau đó gặp được hai anh, tự nhiên coi hai anh là giáo chúng của An Nô Gia."
"Vậy bây giờ các anh đã tin chúng tôi không phải rồi chứ?" Phong Sâm ném cành cây xuống đất, giọng điệu nhàn nhã hỏi.
Lính Canh Chó sói ngại ngùng cười cười: "Chúng tôi cũng đâu có ngốc, vừa nãy bị anh hạ gục chỉ trong một chiêu, nếu anh là người của An Nô Gia, giờ này chúng tôi đã toi mạng rồi."
Phong Sâm thầm nghĩ chỉ trong chốc lát mà đã nói hết những gì nên nói và không nên nói, dù không ngốc nhưng cũng chẳng thông minh đến đâu.
Nhan Bố Bố lại ở bên cạnh nói giọng đầy vẻ nghiêm túc: "Hai anh như vậy là sai rồi. Thường thì những người chết ngoài ý muốn đều là do tò mò quá mức."
Hai Lính Canh dường như ít nhìn chằm chằm vào Nhan Bố Bố, chỉ liếc một cái rồi dời mắt đi. Bây giờ nghe cậu nói vậy, hai người không giận cũng không phản bác, Lính Canh Mèo răng kiếm chỉ thoáng liếc cậu một cái, còn Lính Canh Chó sói thì chỉ vào Bỉ Nỗ Nỗ bên cạnh cậu và hỏi: "Nó là thú lượng tử của cậu à?"
Nhan Bố Bố gật đầu.
"Thật hung dữ mà, không phải, thật lợi hại. Sao tôi không nhìn ra nó thuộc loại gì, trông nó còn có chút giống tang thi nữa, nên lúc đầu mới tưởng các cậu là người của An Nô Gia. Ha ha ha..." Lính Canh Chó sói cười vài tiếng, khi Bỉ Nỗ Nỗ nhe mắt với anh ta, anh ta gượng gạo thu lại nụ cười.
Phong Sâm nói: "Tốt nhất các cậu đừng bàn tán về nó nữa, tính khí nó không được tốt đâu."
"Nhìn ra rồi." Hai Lính Canh quả nhiên không hỏi thêm.
Phong Sâm quay lại chủ đề chính, tiếp tục hỏi: "Thành phố Trung tâm hiện do ai nắm quyền?"
"Liên quân Đông Tây cùng nhau nắm quyền."
"Còn chính phủ Hợp Chủng Quốc thì sao?"
"Có thể nói là vẫn còn, cũng có thể nói là không còn nữa."
Phong Sâm hỏi như tùy ý: "Vậy hai người là Liên quân phía Đông, vậy có nghe qua tin tức về tướng quân Phong Tại Bình không?"
“Tướng quân Phong Tại Bình...” Lính Canh Mèo răng kiếm suy nghĩ một hồi: "Tướng quân Phong Tại Bình đã qua đời trong trận động đất ở thành phố Hồng rồi."
"Ồ, vậy à."
Giọng Phong Sâm vẫn thản nhiên như trước, trên mặt không có biến hóa gì.
Nhan Bố Bố lặng lẽ nắm lấy tay anh, cảm nhận thấy lòng bàn tay anh lạnh toát, mồ hôi vã ra, bèn luồn ngón tay vào kẽ ngón tay anh, nắm chặt lấy.
Phong Sâm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, rồi hỏi tiếp: "Lâm Phấn của Liên quân phía Tây còn ở đó không?"
"Lâm Phấn?" Hai Lính Canh đồng loạt lắc đầu: "Chưa từng nghe qua tới người này."
"Chưa từng nghe qua sao? Ông ấy là Thiếu tướng của Liên quân phía Tây, chín năm trước đã dẫn dắt những người sống sót của thành phố Hải Vân đến Thành phố Trung tâm." Giọng Phong Sâm trở nên trầm ngâm và nghiêm túc.
Lính Canh Mèo răng kiếm tiếp tục lắc đầu: "Chưa từng nghe qua tên Lâm Phấn trong số các tướng lĩnh cao cấp của Liên quân phía Tây, nhưng mà là do tôi chỉ mới đến Thành phố Trung tâm năm năm trước, ừm, Thái Đào, cậu đến Thành phố Trung tâm bảy năm trước phải không? Có nghe qua cái tên này không?"
"Tôi cũng chưa từng nghe qua về Lâm Phấn." Lính Canh Chó sói nói. "Nhưng chín năm trước đúng là có những người sống sót từ thành phố Hải Vân đến Thành phố Trung tâm, nghe nói có đến vài ngàn người."
"Vậy còn Vu Uyển? Có nghe qua về Vu Uyển không?"
"Cũng không."
Sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi, hai Lính Canh chuẩn bị rời đi. Ánh mắt bọn họ lướt qua khuôn mặt Nhan Bố Bố, rồi nói: "Vậy... tạm biệt, hy vọng sẽ gặp lại hai người ở Thành phố Trung tâm."
"Tạm biệt." Phong Sâm đáp ngắn gọn.
Đăng bởi | chauuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |