Chương 9
Cho đến lúc này, "Sở Tổ" không có vấn đề gì về mặt sinh lý cả.
Thứ có vấn đề duy nhất chính là đầu óc yếu ớt của “Sở Tổ”.
Trước khi gặp Luciano, anh cần phải tăng thêm giả thiết mới được, nếu không thì mọi kế hoạch sẽ dẫn đến sai lầm, đi vết xe đổ của nguyên tác mất thôi.
Đầu tiên, chính là cuộc gặp gỡ giữa "Sở Tổ" và Luciano.
Trong nguyên tác, tác giả không hề giải thích bất kỳ chi tiết nào về mối quan hệ giữa hai nhân vật này cả. Chỉ một câu đơn giản "Sở Tổ được Luciano nhặt lên từ khi tầng dưới" là đã khái quát hết toàn bộ sự việc rồi.
Nhưng như vậy là không đủ.
Nếu không thể "trực tiếp" thay đổi thái độ hay quan điểm cũng như phương thức ở chung của những nhân vật còn lại đối với anh, vậy thì cách duy nhất để tác động là thông qua giả thiết "gián tiếp".
Hơn nữa, từ góc độ của tác giả, "Sở Tổ" vốn được sinh ra với khuyết tật bẩm sinh, và mục đích của nhân vật này vẫn luôn thay đổi, nhưng lại thiếu khả năng kiểm soát ổn định, dẫn đến hành động của nhân vật luôn trông như thể chỉ đơn thuần là đang phát điên thôi.
Dùng cái gì để tạo ra sự kiểm soát ổn định đó? Dùng quá khứ.
Làm thế nào để thay đổi nhiều thứ như vậy nhưng đồng thời lại không đụng chạm đến tuyến chính của cốt truyện?
Sở Tổ am hiểu nhất chính là những thứ này.
Khi nhận được thông tin về nguyên tác, anh liên tục tự hỏi mình nên làm thế nào để bổ sung câu chuyện quá khứ, và giờ đây những ý tưởng của anh đã thành hình cả rồi.
Mở ra hệ thống tập hợp các giả thiết của "Vương miện Neon", Sở Tổ quyết định bắt đầu bắt tay vào làm luôn!
Trước khi anh thêm vào các giả thiết, hệ thống lập tức nhắc nhở:
“Ngay khi ngài viết xuống phần nội dung tiền đề bổ sung cho cốt truyện này, mọi sự kiện chưa từng xảy ra trước đây đều sẽ bắt đầu phát sinh trên người ngài.”
“Ngài không thể mô tả hành vi hay lời nói của người khác, mà chỉ có thể thay đổi chính ngài và những nhân vật bên cạnh ngài. Ngài cần phải tự thúc đẩy cốt truyện mà mình bổ sung.”
“Trong mắt của những người khác, đó chỉ là một đoạn văn tự, một phần quá khứ, một ký ức, nhưng những điều đó là những gì mà ngài phải tự mình trải qua, tự mình gánh vác.”
“Ngài chắc chắn là muốn làm như vậy chứ?”
Sở Tổ vô cùng tự tin, trước tiên là tự bỏ thêm cho mình một giả thiết: chứng bệnh không hề cảm thấy đau đớn.
Tuy hệ thống có chút cạn lời, nhưng nó cũng không phát ra cảnh báo.
Những giả thiết mà Sở Tổ bổ sung thêm không thể quá mức vớ vẩn được.
“Một quyền của Sở Tổ có thể khuy đảo cả thế giới” - chỉ cần anh dám viết câu này, hệ thống cũng sẽ dám để cho anh tự mình trải nghiệm một chút thứ gọi là “một quyền có thể làm khuynh đảo cả thế giới” là như thế nào.
Sau khi viết xong giả thuyết này, chỉ trong nháy mắt, cơn đau vẫn còn vương lại nơi lòng bàn tay của Sở Tổ liền biến mất.
Anh cảm thấy hài lòng mà thử hoạt động bàn tay của mình, rồi lại như rồng bay phượng múa mà tiếp tục viết lên trên mục giả thuyết.
Khi anh cẩn thận tỉ mỉ viết xong phần gặp gỡ năm xưa với Luciano, hệ thống phát ra nhắc nhở không hề sai lệch lắm so với lúc nãy.
“Tiểu thuyết mục tiêu ‘Vương miện Neon’ đã được điều chỉnh bối cảnh.”
“Cốt truyện mới đã gia tăng theo hình thức tự mình trải nghiệm. Mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
“Đang tái nhập cốt truyện thêm mới...”
Lần này Sở Tổ đã có chuẩn bị, anh nhanh chóng quét sạch những suy nghĩ trong đầu để sẵn sàng đối mặt với bất kỳ tình huống nào.
Nhưng hình thức tự mình trải nghiệm và bị nhồi nhét một lượng lớn thông tin trước đó lại có sự khác biệt rất lớn.
Anh mất đi quyền điều khiển cơ thể, chờ đến khi có thể khống chế được cơ thể... Anh đã trở thành nhỏ xíu, đụng phải một người đàn ông ở trước mặt, chỉ trong một cái chớp mắt, anh đã bị đối phương giẫm dưới chân rồi bị đối phương đánh đập cho hả giận.
Sở Tổ: “...”
Hệ thống: “Đây là trường hợp phát sinh từ giải thiết mà ngài tự viết ra.”
Sở Tổ: “Tao biết, không sao, đâm mạnh chút nữa cũng không đau. Tao đúng là một thiên tài, kỹ thuật diễn xuất không đủ thì cũng đã có chứng bệnh không đau này bù lại rồi.”
Hệ thống: “...”
Đăng bởi | likkun |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |