Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử Thách Từ Tâm

Tiểu thuyết gốc · 980 chữ

Trải qua những ngày tháng ngẫm nghĩ về nhân sinh, Thanh Vân cảm nhận được sự thay đổi sâu sắc trong tâm hồn. Cậu hiểu rằng sức mạnh không chỉ nằm trong cơ bắp hay pháp thuật, mà còn nằm ở sự vững vàng của tâm trí và trái tim. Với một quyết tâm mới, Thanh Vân cùng Tiểu Bạch tiếp tục cuộc hành trình đầy thử thách và khám phá.

Gặp Gỡ Người Lạ Trong Rừng Sâu

Một ngày nọ, khi đi qua khu rừng u tịch, Thanh Vân bắt gặp một bóng dáng gầy guộc đang cầm một cây gậy gỗ, bước đi chậm rãi và có phần mệt mỏi. Đó là một lão nhân tóc bạc phơ, gương mặt đầy những nếp nhăn khắc khổ. Lão nhân bước từng bước, thân hình gầy yếu và run rẩy. Thấy lão có vẻ kiệt sức, Thanh Vân vội tiến đến đỡ lấy lão.

“Lão bá, người đi đâu mà lại vào rừng một mình thế này?” Thanh Vân hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng.

Lão nhân nhìn cậu, đôi mắt sáng lên tia hy vọng. “Ta… ta đang tìm thuốc cứu người thân. Nhưng lão già này sức đã cạn kiệt, không thể đi thêm nữa.”

Nghe đến đây, lòng Thanh Vân tràn ngập lòng thương cảm. Cậu quyết định giúp lão nhân tìm loại thuốc quý kia. Lão nhân cảm kích, chỉ dẫn cho Thanh Vân về vị trí của một loài hoa hiếm gặp, tên là “Dạ Liên Tâm,” mọc sâu trong một hang động tối tăm ở giữa rừng.

Cuộc Hành Trình Tìm Dạ Liên Tâm

Cùng Tiểu Bạch, Thanh Vân bắt đầu tiến vào hang động như chỉ dẫn. Hang động tối om, chỉ có ánh sáng le lói từ đuốc nhỏ trong tay cậu. Tiếng gió rít qua khe hở của đá tạo thành những âm thanh rợn người. Cậu cảm thấy có điều gì đó kỳ bí và u ám bao quanh.

Sau một đoạn đường dài và hiểm trở, Thanh Vân nhìn thấy một bông hoa rực rỡ, màu trắng tinh khôi, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Chính là Dạ Liên Tâm! Cậu tiến đến gần, nhưng bất ngờ có một luồng khí lạnh băng từ lòng đất trỗi lên, như muốn ngăn cản cậu tiếp cận.

Ngay lúc đó, một bóng đen hiện lên từ phía xa, xuất hiện trước mặt Thanh Vân với vẻ đáng sợ, đó là một linh hồn đầy oán hận. Đôi mắt của nó đỏ rực, nhìn chằm chằm vào Thanh Vân như muốn chiếm lấy cơ thể cậu.

“Ngươi là ai? Vì sao lại ngăn ta lấy Dạ Liên Tâm?” Thanh Vân hỏi, giọng bình tĩnh.

Bóng đen đáp bằng giọng nói khàn khàn đầy bi thương: “Ta từng là người bảo vệ khu rừng này, nhưng bị phản bội và giết chết tại đây. Từ đó, linh hồn ta vĩnh viễn bị giam cầm, không được siêu thoát. Bất cứ ai muốn lấy Dạ Liên Tâm, ta đều không cho phép!”

Nghe vậy, Thanh Vân cảm thấy thương cảm cho linh hồn lạc lối. Cậu không tức giận, mà thay vào đó lắng nghe câu chuyện của bóng đen một cách thành tâm. Cậu hiểu rằng, linh hồn này chỉ là nạn nhân của sự phản bội và bất công, từ đó sinh ra oán hận không thể giải thoát.

“Ta hiểu nỗi đau của ngươi. Nhưng ngươi hãy buông bỏ, hãy để oán hận rời xa ngươi để linh hồn được thanh thản,” Thanh Vân nói, ánh mắt đầy thương cảm.

Bóng đen im lặng một lúc, rồi đôi mắt đỏ rực dần dịu đi. “Ngươi có thể giúp ta siêu thoát chăng? Ta chỉ muốn linh hồn được yên nghỉ…”

Thanh Vân gật đầu. Cậu bắt đầu niệm một đoạn pháp chú mà Bạch Vũ đã truyền dạy, lòng tràn đầy ý nghĩ thiện lành và chân thành. Dần dần, bóng đen tan biến, chỉ để lại một làn khói trắng mờ ảo, rồi tan vào không trung. Cả hang động bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, như thể sự u ám vừa được xua tan.

---

Bông Hoa Dạ Liên Tâm

Sau khi linh hồn được giải thoát, Thanh Vân cẩn thận hái bông hoa Dạ Liên Tâm, thận trọng giữ nó trong tay. Cậu cảm nhận được một nguồn năng lượng thanh tịnh từ bông hoa, như thể nó cũng cảm thấy biết ơn vì đã được lấy đi một cách nhẹ nhàng và không có sự cưỡng ép.

Khi quay lại, lão nhân đang ngồi đợi với ánh mắt hy vọng. Thấy Thanh Vân trở về với bông hoa, lão xúc động đến mức không nói nên lời, chỉ biết cúi đầu cảm tạ.

“Cậu trai trẻ, ta không biết phải cảm ơn ngươi thế nào. Cậu không chỉ cứu người thân của ta mà còn cứu rỗi linh hồn ta, vì ngươi đã làm ta tin vào lòng tốt con người.” Lão nhân cầm lấy tay Thanh Vân, giọng nói run rẩy đầy xúc động.

Thanh Vân mỉm cười, đáp: “Lão bá, đây chỉ là việc nhỏ. Nếu ai cũng có thể giúp nhau, cuộc đời này sẽ tươi đẹp hơn nhiều.”

---

Những Suy Nghĩ Sau Cuộc Gặp Gỡ

Trên đường rời khỏi ngôi làng, Thanh Vân bỗng nhận ra rằng ý nghĩa của sức mạnh mà cậu tìm kiếm đã dần trở nên rõ ràng hơn. Đó không phải là để trở thành kẻ mạnh nhất, mà là để có thể bảo vệ và giúp đỡ người khác. Cậu nhận ra sức mạnh thật sự không nằm ở việc đánh bại kẻ thù, mà ở việc làm cho thế giới xung quanh trở nên tốt đẹp hơn.

Tiểu Bạch như thấu hiểu suy nghĩ của chủ nhân, vui vẻ chạy nhảy bên cạnh, không ngừng vẫy đuôi.

---

Bạn đang đọc Huyễn Đạo Trường Sinh sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.