Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng Tối Và Ánh Sáng

Tiểu thuyết gốc · 1226 chữ

Sau trận chiến đầy cam go trong động quỷ, Thanh Vân và Lệ Ngọc dành một chút thời gian để hồi phục ngay trong lòng động. Cả hai đều biết rõ rằng đây không phải là điểm dừng; những bí mật sâu kín của Vân Môn vẫn còn rất nhiều điều chưa được hé lộ. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, họ không thể không suy nghĩ về sự xuất hiện của tên pháp sư hắc ám và những bóng ma mà hắn điều khiển. Điều này chứng tỏ rằng phía sau lớp vỏ tĩnh lặng của động quỷ, một thế lực đen tối nào đó vẫn đang rình rập và chực chờ bộc phát.

Lệ Ngọc khẽ nói, "Thanh Vân, huynh có nghĩ rằng đây là một cảnh báo không? Những gì chúng ta vừa đối mặt không chỉ là thử thách bình thường."

Thanh Vân nhìn sâu vào mắt cô, trầm ngâm đáp, "Có lẽ đúng như vậy. Vân Môn từ lâu đã che giấu nhiều bí mật. Động quỷ này không chỉ là nơi để phong ấn công pháp. Đó là nơi lưu giữ các tà thuật, những thứ không nên tồn tại."

Hai người im lặng nhìn nhau, ánh sáng từ những viên đá phát quang dịu dàng phản chiếu trên gương mặt đầy quyết tâm của họ. Không khí yên ắng nhưng cũng đầy căng thẳng. Cuộc chiến vừa qua đã khắc sâu thêm vào tâm hồn của họ về trách nhiệm và sứ mệnh mà mình phải gánh vác.

Bất chợt, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ phía cuối hang động, làm cả hai giật mình cảnh giác. Họ theo hướng âm thanh, phát hiện ra một lối đi nhỏ dẫn vào một khu vực bí mật. Lối đi này hẹp và tối, chỉ đủ cho một người di chuyển. Thanh Vân đi trước, Lệ Ngọc theo sát phía sau.

Sau vài phút bước đi trong bóng tối, cả hai bước vào một gian phòng rộng lớn khác, nơi ánh sáng từ các viên đá phát quang chiếu rọi xuống, tạo nên một không gian huyền bí. Ở trung tâm phòng, một bức tượng đá khổng lồ đứng sừng sững. Đó là một hình tượng của vị trưởng lão sáng lập Vân Môn, với đôi mắt sâu thẳm đầy sự uy nghiêm và trí tuệ.

Trước bức tượng là một bàn thờ nhỏ, nơi đặt một cuốn kinh thư cổ xưa. Trên bìa cuốn kinh thư có khắc ba chữ lớn, "Huyễn Đạo Trường Sinh", tựa như đang tỏa ra một luồng khí bí ẩn. Thanh Vân tiến lại gần, đôi tay run rẩy chạm vào cuốn kinh thư. Cảm giác như một dòng năng lượng mạnh mẽ truyền từ cuốn sách vào cơ thể anh, khiến anh cảm nhận được sức mạnh bí ẩn trong từng dòng chữ.

Lệ Ngọc cảnh báo, "Huynh nên cẩn thận. Công pháp này không dễ dàng kiểm soát. Chúng ta không thể chỉ vì tò mò mà mạo hiểm."

Nhưng Thanh Vân vẫn không thể rời mắt khỏi cuốn kinh thư. "Ta hiểu, nhưng trong tình huống hiện tại, chúng ta cần một thứ gì đó mạnh mẽ hơn để đối phó với những hiểm nguy đang chờ phía trước."

Thanh Vân mở cuốn kinh thư, ánh mắt chăm chú đọc từng trang. Mỗi chữ viết trong đó dường như chứa đựng sự tinh túy và trí tuệ của một đời người, nhưng cũng đầy rẫy hiểm nguy nếu không được tiếp cận đúng cách. Lệ Ngọc đứng bên cạnh, lòng tràn đầy lo lắng, nhưng cô cũng biết đây là lựa chọn của Thanh Vân – một quyết định đầy dũng cảm nhưng cũng rất mạo hiểm.

Khi đọc đến trang cuối cùng, Thanh Vân chợt nhận ra một đoạn ghi chú đặc biệt: "Công pháp này chỉ thực sự phát huy sức mạnh khi người tu luyện hiểu rõ về ý nghĩa của nhân quả. Để sống trong ánh sáng, người tu cần phải biết chia sẻ ánh sáng đó đến với mọi người, và chỉ như thế mới giữ được sự cân bằng trong lòng."

Anh ngước nhìn Lệ Ngọc, hiểu rõ rằng đây chính là lời cảnh báo. Huyễn Đạo Trường Sinh không chỉ là sức mạnh thể chất hay năng lực vượt trội. Nó còn là thử thách về đạo đức, về nhân cách, và về sự quyết tâm thực sự của một người muốn chạm đến chân lý.

Ngay lúc đó, từ phía sau lối vào gian phòng, một tiếng động lạ vang lên. Cả hai nhanh chóng quay lại và thấy bóng dáng một người đàn ông lớn tuổi, tóc bạc phơ nhưng ánh mắt sáng ngời đầy uy nghi. Ông bước vào, gương mặt toát lên vẻ bình thản và đầy hiểu biết.

Người đàn ông đó chậm rãi cất giọng, "Ta là người trông coi động quỷ này, cũng là kẻ cuối cùng bảo vệ bí mật của Vân Môn. Các ngươi đã chứng minh bản lĩnh khi vượt qua những thử thách ở đây. Nhưng ta muốn nhắc nhở rằng, công pháp này không chỉ là sức mạnh mà còn là trách nhiệm."

Thanh Vân và Lệ Ngọc cúi đầu kính cẩn trước ông. Thanh Vân nói, "Thưa tiền bối, chúng tôi hiểu rõ rằng đây là một trách nhiệm lớn lao. Chúng tôi sẽ không lạm dụng sức mạnh mà công pháp này mang lại."

Người đàn ông mỉm cười hài lòng. "Tốt. Sự khiêm tốn là yếu tố quan trọng nhất. Nhớ rằng, chỉ khi các ngươi dùng công pháp này với tấm lòng trong sáng và hướng đến lợi ích của nhân loại, các ngươi mới thực sự hiểu được ý nghĩa của Huyễn Đạo Trường Sinh."

Sau đó, ông rời đi, để lại một bầu không khí yên bình và tĩnh lặng. Thanh Vân và Lệ Ngọc nhìn nhau, lòng ngập tràn sự kính nể và quyết tâm. Họ đã vượt qua nhiều thử thách, đã hiểu được tầm quan trọng của con đường mà họ đang theo đuổi. Nhưng họ cũng hiểu rằng, đây chỉ mới là khởi đầu, và phía trước còn rất nhiều chông gai đang chờ đợi.

Hai người bước ra khỏi động quỷ, lòng nhẹ nhõm nhưng cũng đầy kiên định. Họ quyết định rằng sẽ cùng nhau bảo vệ và truyền bá những giá trị của công pháp, dùng nó để giúp đỡ người khác, và không bao giờ lạm dụng sức mạnh đó cho mục đích ích kỷ.

Những tia sáng của buổi bình minh đang dần hiện ra trước mắt họ, xua tan đi bóng tối đen kịt của đêm dài. Thanh Vân nhìn lên bầu trời, lòng thầm nhủ rằng sẽ dùng sức mạnh mình có để mang lại ánh sáng cho thế giới, để xứng đáng với di sản mà anh đang nắm giữ.

Hành trình của họ vẫn tiếp tục, với những bài học quý giá về nhân quả, về đạo đức và sức mạnh thật sự của con người. Những thử thách lớn hơn đang chờ phía trước, nhưng giờ đây, Thanh Vân biết rằng mình đã sẵn sàng – không chỉ với sức mạnh của Huyễn Đạo Trường Sinh, mà còn với ý chí và lòng nhân ái dành cho những người xung quanh.

Bạn đang đọc Huyễn Đạo Trường Sinh sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.