Kỳ Ngộ Tại Thần Miếu Cổ
Sau khi trở về từ trận chiến với con gấu trong rừng Lãnh Sơn, Thanh Vân dành một khoảng thời gian để nghỉ ngơi và hấp thụ linh khí từ Thiên Linh Thảo. Cậu cảm thấy dòng linh khí trong cơ thể mình lưu chuyển nhanh hơn, tinh thần cũng trở nên nhạy bén hơn. Đây là lần đầu tiên cậu trải qua một quá trình tu luyện tăng tiến rõ rệt đến vậy.
Tuy nhiên, niềm vui chưa kéo dài bao lâu thì Thanh Vân lại nghe được tin đồn trong làng về một nơi kỳ bí: Thần Miếu Cổ. Người ta kể rằng ngôi miếu này nằm sâu trong khu rừng cổ, được cho là nơi trú ngụ của những vị thần cổ đại. Những người từng vào đó tìm kiếm báu vật hoặc cơ duyên đều gặp phải những hiện tượng kỳ lạ, thậm chí có người không bao giờ trở lại.
Nghe vậy, Thanh Vân không khỏi tò mò. Cậu cảm thấy rằng ngôi miếu cổ này có thể ẩn chứa những bí mật mà người tu tiên như cậu có thể tận dụng để gia tăng thực lực. Sau một hồi đắn đo, cậu quyết định lên đường khám phá Thần Miếu Cổ, với hy vọng tìm thấy thêm cơ duyên để tiếp tục hành trình tu luyện.
Ngày hôm sau, Thanh Vân bắt đầu cuộc hành trình tiến vào khu rừng cổ. Cây cối ở đây cao lớn và phủ rêu phong, tạo nên một không khí âm u, lạnh lẽo. Càng đi sâu vào rừng, cậu càng cảm nhận được những luồng khí lạ lẫm quanh mình. Đôi lúc, cậu cảm thấy như có những ánh mắt vô hình đang dõi theo từng bước chân của mình.
Sau vài canh giờ băng rừng, Thanh Vân cuối cùng cũng đến được nơi. Trước mắt cậu là một ngôi miếu cổ kính, mái ngói đã bạc màu, cánh cửa gỗ nứt nẻ và bụi bặm phủ kín. Dường như đã rất lâu rồi không ai đặt chân đến đây. Bên trong miếu tối tăm, chỉ có vài tia sáng yếu ớt lọt vào qua những khe hở.
Thanh Vân bước vào bên trong, ánh mắt cẩn trọng quan sát xung quanh. Bên trong ngôi miếu cổ, có một bức tượng thần to lớn, mang hình dáng của một người đàn ông trung niên uy nghiêm, trong tay cầm một thanh kiếm cổ. Khí tức từ bức tượng toát ra lạnh lẽo và thần bí, như thể linh hồn của vị thần vẫn còn tồn tại đâu đó trong ngôi miếu.
Bỗng nhiên, Thanh Vân nghe thấy một tiếng động lạ từ phía sau bức tượng. Cậu bước tới gần hơn, tập trung toàn bộ linh khí để phòng bị. Từ sau bức tượng, một cánh cửa bí mật bất ngờ mở ra, để lộ một lối đi xuống lòng đất tối om. Thanh Vân thầm kinh ngạc. Cậu chưa từng nghe kể về lối đi này trong bất kỳ câu chuyện nào về Thần Miếu Cổ.
Đắn đo một hồi, Thanh Vân quyết định đi xuống lối đi bí mật. Đường hầm dẫn cậu sâu vào lòng đất, không khí xung quanh càng trở nên lạnh lẽo. Sau một hồi di chuyển, cậu thấy một căn phòng rộng lớn, bên trong có một bàn đá và một cuốn sách cổ bị bụi phủ kín.
Thanh Vân tiến đến gần cuốn sách, nhẹ nhàng phủi bụi ra. Trên bìa sách có khắc ba chữ "Huyễn Đạo Kinh" bằng nét khắc tinh xảo và sắc nét. Đây là một quyển sách về thuật huyễn hoặc, một nhánh tu luyện hiếm hoi mà Thanh Vân chỉ nghe đến qua lời đồn đại.
Cậu mở cuốn sách ra và bắt đầu lật giở từng trang, đọc những dòng chữ cổ. Theo như cuốn sách miêu tả, Huyễn Đạo không chỉ là một loại pháp thuật, mà còn là nghệ thuật tu luyện tâm trí, khống chế cảm xúc và tạo ra những ảo cảnh để đánh lừa đối phương. Kỹ năng này không thiên về sức mạnh thể chất mà tập trung vào sự thông minh và khả năng điều khiển tinh thần.
Thanh Vân cảm thấy hứng thú vô cùng. Cậu hiểu rằng nếu nắm vững Huyễn Đạo, cậu sẽ có một lợi thế đáng kể trong các trận chiến, nhất là khi đối mặt với những đối thủ mạnh hơn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Thanh Vân hoàn toàn đắm mình vào việc đọc cuốn Huyễn Đạo Kinh và bắt đầu thử nghiệm những bài tập căn bản. Theo chỉ dẫn, cậu ngồi xuống, nhắm mắt, hít thở đều và tập trung tinh thần để xây dựng những ảo cảnh đơn giản. Ban đầu, cậu chỉ tạo được những hình ảnh mờ ảo trước mắt, nhưng sau vài lần thử, ảo ảnh dần trở nên sắc nét hơn.
Cậu tiếp tục luyện tập suốt cả đêm trong căn phòng bí mật. Khi trời rạng sáng, Thanh Vân đã có thể tạo ra một ảo cảnh hoàn chỉnh: hình ảnh của một cậu bé giống hệt cậu, nhưng chỉ là ảo ảnh. Cảm giác vui mừng khiến cậu quên cả mệt mỏi, nhưng ngay khi chuẩn bị nghỉ ngơi, Thanh Vân bỗng nhận thấy có sự chuyển động trong bóng tối.
Một bóng người bí ẩn xuất hiện từ lối vào căn phòng, người này khoác áo choàng đen che kín mặt. Kẻ lạ mặt nhìn Thanh Vân một lúc, sau đó cất giọng lạnh lùng:
“Ngươi là ai? Sao lại dám vào đây?”
Thanh Vân đứng dậy, lập tức vào thế cảnh giác. Cậu không biết kẻ này là ai, nhưng từ khí tức toát ra, cậu cảm nhận được đây là một tu sĩ có thực lực hơn hẳn mình.
“Ta chỉ là một kẻ tình cờ lạc vào đây, không có ý xâm phạm,” Thanh Vân cố gắng nói giọng bình tĩnh, không để lộ sự lo lắng. Nhưng dường như lời nói của cậu không làm giảm bớt sự nghi ngờ của người kia.
Kẻ lạ mặt cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh lóe lên trong bóng tối.
“Ngươi đã dám bước vào đây, vậy thì phải để lại cái giá xứng đáng.”
Ngay lập tức, kẻ lạ mặt vung tay, một luồng linh lực mạnh mẽ đánh thẳng về phía Thanh Vân. Không kịp suy nghĩ, Thanh Vân né qua một bên, nhưng đòn tấn công mạnh mẽ đến mức cậu vẫn bị trúng một phần, khiến cả cơ thể bị đẩy lùi lại, đập mạnh vào tường.
Máu trong miệng Thanh Vân trào ra, nhưng cậu cắn răng đứng dậy, đôi mắt lóe lên vẻ kiên định. Đây không phải là lúc yếu đuối. Cậu nhanh chóng tập trung linh khí, quyết định dùng Huyễn Đạo vừa học để tạo ra một ảo cảnh, hy vọng có thể cầm chân kẻ địch một thời gian để tìm đường thoát.
Bằng tất cả ý chí, Thanh Vân vẽ nên hình ảnh của chính mình, tạo ra một phiên bản ảo ảnh đứng đối diện với kẻ địch. Khi thấy hai Thanh Vân cùng xuất hiện, kẻ lạ mặt thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng lao tới, tung ra một đòn khác.
Lợi dụng khoảnh khắc đó, Thanh Vân thật nhanh chóng di chuyển ra phía sau kẻ địch và chuẩn bị chạy trốn. Tuy nhiên, kẻ lạ mặt dường như nhận ra, quay lại và tung ra một đòn mạnh mẽ. Thanh Vân không còn đường thoát, cậu buộc phải đối mặt với một trận chiến không cân sức.
Cuộc đấu diễn ra căng thẳng khi kẻ lạ mặt liên tiếp tấn công, mỗi đòn đều mang theo sức mạnh hủy diệt. Dù đã cố gắng dùng hết sức lực, Thanh Vân vẫn liên tục bị ép vào thế yếu. Nhưng mỗi lần ngã xuống, cậu lại cố gắng đứng dậy, sự quyết tâm trong lòng cậu càng lớn mạnh hơn bao giờ hết.
Sau một hồi, kẻ lạ mặt dường như cảm thấy không còn hứng thú, liếc nhìn Thanh Vân lần cuối cùng rồi biến mất vào bóng tối, để lại cậu nằm thở dốc trên sàn.
Mặc dù trận chiến không thành công, Thanh Vân nhận ra rằng mình đã đạt được một bước tiến lớn. Cậu hiểu rằng sức mạnh không phải là tất cả, mà còn cần sự linh hoạt, thông minh và dũng cảm để đối mặt với những tình huống nguy hiểm.
Thanh Vân đứng dậy, thu lại cuốn Huyễn Đạo Kinh và hứa với bản thân sẽ quay trở lại Thần Miếu Cổ một ngày không xa, khi cậu đã đủ mạnh để khám phá hết những bí mật tại đây.
Đăng bởi | hoangdinh2125 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |