Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng Sinh Phế Vật

Tiểu thuyết gốc · 1234 chữ

Trong không gian tĩnh mịch của trời đêm, từng cơn gió lạnh thấu xương rít qua kẽ lá, những đám mây đen che khuất ánh trăng mờ. Trên đỉnh núi cao nhất thuộc dãy Thái Cổ, tiếng sấm rền vang như xé toang cả bầu trời. Hào quang lạ thường lập loè, rơi xuống khung cảnh ảm đạm, nơi chỉ còn vương lại tàn dư của một cuộc đại chiến đã qua. Giữa đống đổ nát và tro tàn, thân hình một nam tử trung niên xuất hiện, y phục tả tơi, gương mặt đẫm máu, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và bi thương.

Hắn chính là Hoàng Thiên, Thái Cổ Đệ Nhất Chí Tôn – người từng đặt chân lên đỉnh cao của thế giới tu luyện. Nhưng vinh quang qua đi, phản bội ập đến. Hắn bị những kẻ xưng danh đồng minh, cùng nhau thi triển đại trận, dùng Thiên Đạo Luyện Ngục để xoá sổ thần hồn của hắn. Trong giờ khắc cuối cùng, Hoàng Thiên hiểu rằng tất cả đều là âm mưu hèn hạ, nhằm đoạt lấy bí mật về Chí Bảo Thái Cổ mà hắn cất giữ. Tiếng cười kiêu ngạo của kẻ thù hoà với tiếng sấm, tạo thành hồi chuông kinh hoàng.

Khi chớp loé lên lần cuối, cơ thể Hoàng Thiên hoá thành vô số mảnh vỡ linh hồn, tản mác khắp nơi. Bỗng một tia sáng kỳ lạ xé toang hư không, mang theo ý chí không cam lòng của Hoàng Thiên, rơi xuống một vùng đất xa xôi.

Cách đó vạn dặm, tại Đại Vũ Thần Quốc, trong một tiểu viện hoang phế của Tô gia, một thiếu niên gầy gò nằm bất tỉnh trên nền đất lạnh. Người ta gọi hắn là Tô Vũ – “phế vật” nổi tiếng của gia tộc. Cha mất sớm, mẹ bệnh tật, lại thêm tư chất kém cỏi, hắn trở thành đối tượng bị chế giễu. Ngay cả hạ nhân cũng dám khinh thường, chê cười hắn. Hắn sống lặng lẽ, nhẫn nhịn mọi sự nhục mạ, thậm chí còn từng có ý nghĩ buông bỏ mạng sống để thoát khỏi kiếp đời vô vọng.

Đêm nay, bầu trời đột nhiên nổi cơn dông, sấm sét đì đùng kéo dài. Ánh chớp rạch ngang không trung, vụt sáng trên mái ngói vỡ, rồi giáng xuống ngay trước sân tiểu viện. Một luồng sáng vàng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, nhập vào thân thể Tô Vũ. Thiếu niên giật bắn mình, cơ thể vô thức co rút, hai mắt mở trừng trừng như muốn bật khỏi hốc. Linh hồn Hoàng Thiên – ý chí ngoan cường của vị Chí Tôn năm xưa – đã xuyên thời không, trùng sinh vào xác phàm của kẻ bị coi là phế vật.

Ban đầu, Hoàng Thiên chỉ cảm nhận được sự nhức nhối lan khắp tứ chi, như thể thân thể này đã suy kiệt suốt nhiều năm. Tiếp đó, ký ức rời rạc của Tô Vũ đổ ập vào đầu hắn: những tháng ngày khốn khó, bị chèn ép, bị đánh đập, bị chửi rủa. Thậm chí còn có tin đồn Tô Vũ vốn là điềm xấu, khiến mẫu thân lâm bệnh không thể chữa, càng khiến người trong gia tộc thêm phần ghẻ lạnh. Đau đớn đến tột cùng, Hoàng Thiên hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tinh thần.

“Nực cười thay! Ta đường đường là Thái Cổ Đệ Nhất Chí Tôn, lại trùng sinh trong thân xác một kẻ bị khinh khi sao?” – Hắn lẩm bẩm, cảm xúc đan xen giữa phẫn uất và cả… chút thích thú. Dẫu sao, so với việc vĩnh viễn tan biến, có thể sống lại đã là may mắn. Làm lại từ đầu, hắn sẽ từng bước đòi lại tất cả: thực lực, danh vọng, và quan trọng hơn hết là mối thù bị phản bội.

Đúng lúc ấy, một âm thanh lạnh lùng vang lên trong đầu hắn, như tiếng kim loại va chạm vào nhau. “Kích hoạt Hệ Thống Huyền Hoàng… Tải dữ liệu thành công… Chào mừng ký chủ, nhiệm vụ: Tái lập con đường Chí Tôn.”

Hoàng Thiên – hay đúng hơn là Tô Vũ hiện tại – bất giác nhếch mép cười: “Hệ thống sao? Xem ra ông trời vẫn ưu ái ta.” Nếu trong kiếp trước, hắn phải dựa vào thiên tư cực cao, cơ duyên liên miên và hàng loạt trận chiến sinh tử để đạt đến đỉnh cao, thì bây giờ, sự xuất hiện của cái gọi là “Hệ Thống” có thể trở thành bàn đạp, rút ngắn con đường tu luyện vốn dĩ vô cùng gian nan. Tất nhiên, Hoàng Thiên không ỷ lại hoàn toàn. Hắn vẫn tin bản thân mới là nhân tố quyết định. Hệ Thống chỉ là một công cụ, một cánh tay trợ giúp. Còn người nắm quyền khống chế, vẫn phải là hắn.

Tia sáng của sấm chớp vụt tắt, trả lại bóng tối vây quanh tiểu viện. Cơn đau trong cơ thể giờ đây dường như đã dịu bớt. Hoàng Thiên gượng ngồi dậy, kiểm tra thương thế. Toàn thân Tô Vũ lúc trước đầy vết bầm tím, máu khô két dính trên làn da xanh xao. Xem ra, kẻ nào đó vừa ra tay đánh hắn một trận tàn nhẫn, suýt lấy mạng. Nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng, dường như có vài gương mặt đệ tử cùng thế hệ trong Tô gia đã chặn đường, đùa cợt “con cừu non” này.

“Thú vị, để xem sau này chúng còn dám hống hách thế nào,” Hoàng Thiên thầm nghĩ. Hắn siết chặt bàn tay, tận hưởng cảm giác máu nóng chảy rần rần trong cơ thể. Dù tư chất Tô Vũ rất thấp, kinh mạch yếu ớt, nhưng Hoàng Thiên biết, chỉ cần có phương pháp, kèm theo kiên trì và một chút thủ đoạn, “phế vật” có thể thoát thai hoán cốt. Huống hồ, Chí Tôn năm xưa đã tích luỹ vô số kiến thức về công pháp, đan dược, trận pháp. Hắn còn có nhiều linh bảo cất giấu trong không gian giới chỉ (kiếp trước) – dĩ nhiên, để thu hồi lại thì phải vượt qua muôn trùng gian nan. Nhưng đó là câu chuyện về sau.

Đêm ấy, Hoàng Thiên không hề chợp mắt. Hắn ngồi nhập định, thử tập trung tinh thần để điều hoà linh khí. Thế nhưng kinh mạch của cơ thể mới này nghẽn gần như hoàn toàn, khiến luồng linh khí vừa động đã tiêu tán. Hắn lắc đầu, ý thức rõ “lỗi” của cơ thể. Dẫu sao, hắn cũng có cách khắc phục, chỉ là phải tốn thời gian hơn so với việc “trọng sinh” vào một thể chất thiên tài.

Gà vừa gáy sáng, Tô gia dần dần tỉnh giấc. Tiếng người qua lại, tiếng quét dọn sân vườn vang vọng. Hoàng Thiên đứng dậy, phủi bụi trên y phục rách nát. Hôm nay là một ngày mới, ngày đánh dấu sự trở lại của Chí Tôn trong thân xác phế vật. Hắn bước ra ngoài, chậm rãi hoà vào không khí lạnh buổi sớm. Kể từ giây phút này, hắn đã không còn là Tô Vũ nhu nhược, chấp nhận số phận.

“Ta sẽ làm lại tất cả. Và những kẻ phản bội, chờ đấy!”

Bạn đang đọc Huyền Hoàng Chí Tôn sáng tác bởi bacsit
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bacsit
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.