Tiểu Tổ Đối Kháng
Sau khi màn đêm buông xuống, toàn bộ các thí sinh đã hoàn thành hoặc bị loại. Quanh khu vực cổng đá, tu sĩ Thánh Linh Tông dựng tạm lều trạm để đệ tử nghỉ qua đêm. Kẻ nào vượt Ảo Cảnh sớm thì tranh thủ dưỡng thương, người đến muộn thì kiệt sức, mệt lả. Nhiều kẻ thậm chí chết dọc đường, con số chính xác không ai đếm nổi.
“Đúng là sàng lọc tàn khốc.” – Một thiếu niên thở dài khi nghe tin ít nhất 1/3 số người đã gục.
Tô Vũ và đồng đội kiếm được một góc lều, cùng quây quần nghỉ ngơi. Tô Nhu phân phát đan dược trị thương, Tô Yến giúp xử lý vết trầy xước, Tô Viễn vốn đang đuối sức cũng dần hồi phục. Riêng Tô Vũ mang vẻ trầm ngâm, thi thoảng bế khí vận công.
Gần nửa đêm, một tu sĩ áo trắng xuất hiện, cất giọng thông báo:
“Chúc mừng các ngươi vượt qua Vòng Khảo Hạch Đầu Tiên. Sáng sớm mai, các ngươi sẽ tham gia Vòng Khảo Hạch Tiếp Theo, gọi là Tiểu Tổ Đối Kháng. Toàn bộ sẽ được chia nhóm, tỉ thí với nhau. Ai sống sót và thể hiện tốt sẽ bước tiếp.”
Mọi người ồ lên, xì xào bàn tán. Có kẻ bất mãn: “Đã kiệt sức rồi, lại phải đánh nhau?” – Có kẻ hăm hở: “Đối kháng mới đo được thực lực thật.”
“Tiểu Tổ” tức là tổ đội nhỏ, nhưng vẫn cần cạnh tranh và đấu vòng. Chỉ những ai chiến thắng cuối cùng mới có cơ hội đi xa hơn. Tô Vũ nghe xong, lòng có chút nặng nề. Hắn hiểu ý của Thánh Linh Tông: Không chỉ muốn kiểm tra sức bền, mà còn xem xét khả năng hợp tác, ứng biến chiến đấu.
“Ngủ đi, ngày mai chắc còn vất vả.” – Tô Nhu buông tiếng thở dài.
Nhóm Tô gia ai nấy lặng lẽ nhập định, cố gắng hồi sức.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, sương mù lãng đãng còn chưa tan hết, các thí sinh đã bị tu sĩ Thánh Linh Tông đánh thức. Họ tập trung ở bãi đất trống, xung quanh là rừng núi chập chùng.
Trưởng lão Nguyên một lần nữa xuất hiện, khoanh tay sau lưng, ánh mắt sắc lạnh liếc qua đám đông. “Các ngươi đã qua Ảo Cảnh, nhưng hành trình mới chỉ bắt đầu. Lần này, chúng ta tiến hành Tiểu Tổ Đối Kháng. Mỗi tổ gồm 5-7 người, do chúng ta chia ngẫu nhiên, sẽ cùng nhau tiến vào khu rừng bên kia để thu thập ‘Linh Tủy Thảo’. Tổ nào gom được đủ số và bảo toàn lực lượng tốt, xếp hạng cao, sẽ đạt điều kiện. Ngược lại, quá yếu kém hay mất hết đồng đội, bị tổ khác cướp mất thảo dược… cũng coi như bị loại!”
Nghe đến “ngẫu nhiên,” nhiều kẻ bực bội. Họ mong muốn sát cánh bạn bè, gia tộc. Nhưng tông môn đưa ra luật, không ai dám cãi. Bốc thăm danh sách bắt đầu. Tiếng ồn ào vang lên khi mỗi người dò tên mình trong nhóm.
“Khà khà, may mắn ghê. Ta với Tô Khải chung tổ!” – Một giọng phấn khích. “Hẳn là sẽ bá đạo.”
“Chết tiệt, ta lẻ loi không có quen ai.” – Kẻ khác lầm bầm.
Phần Tô Vũ nghe xướng danh tổ 14, cùng 5 người khác, trong đó có Tô Nhu (thật may mắn), một cô gái lạ tên Lam Tĩnh, hai nam nhân là Trần Phi và Hạ Long, cuối cùng là một chàng thư sinh Lộ Hành – người mà Tô Vũ từng gặp ở vương đô.
Nhận ra gương mặt quen, Tô Vũ gật đầu chào: “Lộ huynh, chúng ta lại có duyên gặp nhau.”
Lộ Hành cười: “Xem ra trời sắp xếp cho chúng ta cùng nhóm. Thật tốt!”
Tô Nhu mỉm cười nhẹ, hơi cúi đầu thay lời chào. Lam Tĩnh, cô gái trẻ mặc áo đen, buộc tóc đuôi ngựa, vẻ mặt kiêu ngạo chỉ ừ hữ. Trần Phi và Hạ Long thì tỏ ra trầm tính, không nói nhiều, chỉ kiểm tra binh khí.
Trưởng lão Nguyên tiếp tục giải thích thể lệ: Mỗi tổ phải tiến sâu vào rừng Tịch Diệt, tìm Linh Tủy Thảo – loại thảo dược hiếm mọc rải rác. Đúng hạn 24 canh giờ, tổ nào mang về đủ số lượng yêu cầu sẽ được thông qua. Nhưng tổ nào bất lực, hoặc xung đột dẫn đến tan đàn xẻ nghé, đều bị loại.
“Ai gây chấn động lớn, giết chóc lung tung, cũng sẽ bị xử lý. Hãy nhớ, tông môn không muốn kẻ mất nhân tính.” – Ông nhấn mạnh câu cuối.
Mấy trăm người chia thành hơn năm mươi tổ, đồng loạt xuất phát vào rừng Tịch Diệt. Bầu không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng, vì ngoài việc tìm dược, họ còn cạnh tranh với các tổ khác. Lỡ gặp yêu thú hay độc vật, hoặc lạc đội hình, kết cục sẽ vô cùng thảm.
Tổ 14 di chuyển thận trọng. Tô Nhu đi đầu, kế đó là Tô Vũ. Lộ Hành, Trần Phi, Hạ Long giữ cánh trái-phải, còn Lam Tĩnh yểm trợ sau lưng. Ai nấy đều nén tiếng bước, lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Mưa bụi lất phất rơi, càng làm khu rừng thêm ẩm ướt. Lá cây rậm rạp, bụi gai chằng chịt, đất trơn trượt. Lam Tĩnh thi thoảng nhìn quanh, nói giọng cộc lốc: “Chả thấy bóng dáng Linh Tủy Thảo nào… Số này hiếm thế sao?”
Lộ Hành cười đáp: “Linh Tủy Thảo thường mọc gần suối hoặc nơi ẩm thấp. Cẩn thận yêu thú canh giữ.”
Hạ Long gật đầu, khẽ bảo Trần Phi: “Chúng ta chia nhau quan sát, nhưng đừng tách xa.”
Họ đi chừng nửa canh giờ, phát hiện dấu hiệu một con suối phía trước. Tô Nhu ra hiệu dừng lại, vì cô cảm nhận linh lực xung quanh giao động. Có thể nơi đó có Linh Tủy Thảo, cũng có thể là ổ yêu thú.
Cả nhóm tiến sát bờ suối, quả nhiên bắt gặp hai bụi Linh Tủy Thảo mọc lẩn khuất giữa đám cỏ. Mỗi bụi có ba nhánh lá xanh ngắt, ẩn ẩn tia sáng như ngọc. Tuyệt hơn, bên kia bờ suối, còn vài khóm thảo khác. Vấn đề là… một con Linh Xà dài hơn hai mét, vảy đen, đang trườn quanh đó.
“Xem ra phải hạ nó trước.” – Trần Phi hạ giọng.
Lam Tĩnh nhếch mép: “Để ta! Loại xà này chỉ Luyện Thú cấp hai.”
Không đợi ai phản ứng, cô gái áo đen rút kiếm lao lên. Linh Xà phì phì, vung đuôi quật mạnh. Lam Tĩnh linh hoạt né, kiếm quét ngang, chém đứt một mảng vảy trên sườn xà, máu bắn ra. Bị thương, Linh Xà càng điên cuồng, cố cắn ngược.
Tô Vũ và Lộ Hành lập tức phối hợp yểm trợ. Người tung đòn đánh vào đầu xà, kẻ chém đuôi, dồn nó vào góc. Chỉ sau vài chiêu, Linh Xà bị thương nặng, co rụt người, rên rỉ. Hạ Long kết thúc bằng một mũi giáo chính xác xuyên qua tim.
“Khá ngon nghẻ.” – Trần Phi cười, nhìn xác Linh Xà nằm bất động. “Có lẽ chúng ta hợp tác không tệ.”
Cả nhóm tiến lại hái Linh Tủy Thảo, cẩn thận cho vào túi ngọc do tông môn cung cấp. “Được bốn nhánh. Chưa đủ chỉ tiêu đâu.” – Tô Nhu nói. Thường thì mỗi tổ phải thu ít nhất mười nhánh mới chắc chắn qua vòng.
“Tiếp tục.” – Mọi người phấn chấn, chia nhau tìm kiếm dọc bờ suối.
Ai ngờ, đang chăm chú, bỗng tiếng hét từ đâu vang lên chói tai. Cả nhóm giật mình, chạy tới hướng đó, bắt gặp một tổ khác đang bị tấn công. Không phải bởi yêu thú, mà do một nhóm đệ tử bịt mặt lao vào cướp thảo dược.
“Bọn cướp ư? Hay là đệ tử phá luật?” – Tô Vũ cau mày. Hắn thấy rõ vệt máu tươi trên mặt đất, hai người bị đánh gục. Chúng định đoạt Linh Tủy Thảo xong rồi bỏ đi.
“Này, đừng xía mũi, muốn chết à?” – Tên cầm đầu quát, liếc tổ 14 bằng ánh mắt sát khí. Rõ ràng chúng cũng đang muốn cướp bóc, không từ thủ đoạn.
“Cẩn thận, nhóm kia ít ra cũng Luyện Khí tầng ba. Chúng tập trung khoảng ba, bốn kẻ mạnh.” – Lộ Hành thì thầm.
Tô Vũ siết chặt đoản kiếm, nhớ lại cảnh bị phục kích lúc ở Tô gia. Hắn nheo mắt, tông môn cấm giết bừa bãi, nhưng tự vệ là hợp lý, nhất là khi kẻ kia ra tay máu lạnh.
“Lam Tĩnh, cô thích đánh thì cứ xung phong.” – Hạ Long đùa khẽ. Cô gái hừ một tiếng, “Các ngươi đồng ý chứ? Cứu người là tốt, lại ngăn kẻ xấu. Dù có tổn thương chúng, e cũng không bị xử phạt.”
Không do dự, nhóm 14 quyết định ra tay. Tô Nhu và Tô Vũ lao lên, Lộ Hành theo sát, Trần Phi và Hạ Long cắt đường lui, Lam Tĩnh tấn công chính diện.
Trận cận chiến diễn ra chớp nhoáng. Bọn cướp ban đầu hùng hổ, nhưng không ngờ tổ 14 phối hợp chặt chẽ. Chỉ ít chiêu, chúng đã rơi vào thế bất lợi. Tên cầm đầu nhận một nhát kiếm của Lam Tĩnh, máu tuôn ròng ròng. Hắn nguyền rủa, quăng đám Linh Tủy Thảo vừa cướp được, mở đường máu tháo chạy, kéo theo đồng bọn.
Đám đệ tử bị hại thở phào, cảm ơn rối rít. Họ bị thương nặng, một người gãy tay, còn người khác ngất xỉu. Nhóm 14 băng bó sơ, tặng họ ít đan dược, trước khi rời đi.
“Không ngờ nội bộ thí sinh lại tấn công nhau như vậy.” – Tô Nhu nhíu mày.
Lộ Hành cười khổ: “Để đạt mục tiêu, nhiều kẻ sẵn sàng bất chấp luật. Có lẽ họ tin tông môn sẽ khó điều tra hết.”
Tô Vũ trầm ngâm, nhớ lại vụ kho dược Tô gia hay những băng cướp trên đường. Càng tiến sâu vào con đường tu luyện, hắn càng chứng kiến bóng tối con người. Đấu tranh vì tài nguyên, vì địa vị, vì sinh tồn… tất cả tạo nên vòng xoáy khốc liệt.
Hắn siết nắm tay: “Chỉ có thực lực đủ mạnh mới đứng vững giữa vòng xoáy này. Nếu ta dừng lại, sẽ bị nuốt chửng.”
Nghĩ thế, hắn hít sâu, cùng đồng đội tiếp tục tìm Linh Tủy Thảo. Một ngày khắc nghiệt nữa lại trôi qua trong mồ hôi, máu, và những cuộc đối đầu bất ngờ.
Đăng bởi | bacsit |
Thời gian |