Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân Sư Và Bí Thuật

Tiểu thuyết gốc · 1228 chữ

Ngày hôm sau, bầu trời trong trẻo, mây lững lờ trôi, sưởi ấm dãy núi hùng vĩ. Hàng trăm đệ tử ngoại môn mới tập trung dưới chân bậc thang bằng đá dẫn lên cổng chính của Thánh Linh Tông. Ai nấy đeo lệnh bài xanh nhạt, tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng.

Trưởng lão Nguyên đứng trên bậc cao, vung trượng, khiến cánh cổng mây chầm chậm mở. Bên trong, một con đường lát đá xám dẫn sâu vào nội vi tông môn, hai bên trồng hoa sen đủ màu, tỏa hương thanh nhã. Xa xa, các tòa kiến trúc cổ kính ẩn trong mây, thỉnh thoảng có bóng tu sĩ lướt qua.

“Hoành tráng thật…” – Tô Vũ hít nhẹ hương sen, cảm nhận linh khí ở đây dồi dào hơn rất nhiều so với Tô gia. Sự rung động ấy lan khắp cơ thể, giúp hắn hiểu vì sao Thánh Linh Tông danh chấn bốn phương.

Từng tốp đệ tử ngoại môn được chấp sự dẫn đi, phân về các khu vực. Theo truyền thống, Thánh Linh Tông chia thành nhiều “phong” (Phong Chủ cai quản), đồng thời ngoại môn và nội môn đặt ở những dãy núi khác nhau. Người mới sẽ ở ngoại môn, chờ khi tiến bộ hoặc lập công mới được đề bạt.

Nhóm Tô Vũ được xếp vào Tĩnh Vân Phong, một trong những ngoại phong dành cho tân đệ tử. Nơi đây có phòng ốc, sân luyện võ, vườn dược, thư khố… đủ để họ bắt đầu tu luyện cơ bản.

Vừa đặt chân đến, một chấp sự trung niên đã đứng chờ, tự xưng Chấp Sự Phong – Vương Lão, nở nụ cười thân thiện:

“Hoan nghênh các ngươi tới Tĩnh Vân Phong. Ta phụ trách sắp xếp nơi ở, giới thiệu quy củ. Hãy theo ta!”

Ông dẫn đám tân đệ tử đi dọc hành lang lát đá, chỉ đâu là khu ký túc, đâu là nhà ăn, đâu là sân luận võ, rồi giải thích: “Mỗi tháng, các ngươi sẽ nhận được một phần tài nguyên nhất định (linh thạch, đan dược) để hỗ trợ tu luyện. Muốn hơn nữa, phải làm nhiệm vụ cống hiến hoặc thắng các cuộc đấu.”

Tô Vũ lặng lẽ ghi nhớ. Hắn chú ý nhất đến thư khố ngoại môn – nơi lưu giữ công pháp và bí kíp nhập môn. Hệ thống Huyền Hoàng cũng khuyến nghị hắn mau tìm kiếm công pháp bổ trợ, bởi cơ thể hắn vẫn chưa phù hợp để luyện ngay những kỹ nghệ kiếp trước.

Dẫn họ đi quanh một hồi, Vương Lão dừng trước một điện chính khá khang trang: “Tĩnh Vân Điện – nơi sinh hoạt chung, các bậc tiền bối thỉnh thoảng sẽ tới chỉ dẫn. Hôm nay, có một vị khách quý, nghe nói muốn chọn đệ tử kí danh.”

Mọi người rì rào, hưng phấn. Một vị cao nhân muốn nhận đệ tử giữa hàng trăm tân binh, đó là cơ hội đổi đời. Đa phần tân đệ tử đều phải tu luyện tự do, không có sư phụ chính thức, chỉ tham khảo chung công pháp ngoại môn. Nếu may mắn được cường giả chú ý, họ tiến bộ nhanh gấp bội.

Bước vào điện, Tô Vũ thấy một lão nhân râu dài đang ngồi ở ghế cao, bộ dáng hòa nhã, tay phe phẩy quạt. Vương Lão giới thiệu ông là Thái Thượng Trưởng Lão – Lăng Hư (dù xưng là “Thái Thượng,” thực ra chỉ dưới cấp của tông chủ, nhưng ông lui về an dưỡng, ít khi xuất hiện).

“Các ngươi xếp hàng, ta muốn xem thử tư chất.” – Lăng Hư mỉm cười, lấy ra một khối ngọc trong suốt. Đó là Bảo Ngọc Trắc Căn, dùng để đo thiên phú và căn cơ của tu sĩ.

Lần lượt, nhiều tân đệ tử lên đặt tay, khối ngọc phát ra ánh sáng yếu hay mạnh tùy tư chất. Đa số chỉ bình bình, khiến Lăng Hư chậc lưỡi, gật đầu xã giao. Một vài người lóe sáng hơn, được ông khen vài câu, nhưng chưa đến mức để nhận đệ tử.

Đến lượt Tô Vũ. Hắn đặt tay, vận linh lực nhẹ. Ngọc sáng màu xanh lục trung bình, không quá nổi bật. Ai nấy thất vọng, nghĩ hắn cũng chỉ thường thường. Nhưng Lăng Hư bất chợt nhìn kỹ, gõ ngón tay lên ngọc, cười nhạt: “Hừm, nội tình khá phức tạp… Ngươi đã trải qua biến cố gì đó chăng?”

Nhiều kẻ ngỡ ngàng, không hiểu ý. Riêng Tô Vũ khẽ giật mình: Vị trưởng lão này có lẽ nhận ra kinh mạch ta bị tẩy luyện hay biến đổi.

“Tốt, ngươi qua bên kia.” – Lăng Hư chỉ nhẹ, ra hiệu cho Tô Vũ đứng vào hàng “có tiềm năng.” Hắn mừng thầm, ít nhất lão nhân không bỏ qua mình.

Xong xuôi, Lăng Hư chọn ra năm người có chút đặc sắc, trong đó có Tô Nhu và Tô Vũ. Ông trầm ngâm: “Dù tư chất các ngươi chưa phải tuyệt đỉnh, nhưng tâm tính kiên định, kinh nghiệm thực chiến tốt. Ta nhận các ngươi làm đệ tử kí danh. Nếu sau này đủ năng lực, có thể danh chính ngôn thuận bái ta làm sư. Bằng không, đành dừng tại ngoại môn.”

Tiếng bàn tán dậy lên, nhiều kẻ ghen tị. Tư chất đâu phải toàn bộ. Một số thiên tài linh căn tốt lại không được chọn, vì Lăng Hư xem trọng ý chí, tính cách và khả năng đột phá giới hạn.

Tô Vũ, Tô Nhu cùng ba người khác bước ra quỳ gối, dập đầu bái tạ. Lăng Hư gật gù, phất tay trao mỗi người một mảnh ngọc ấn, khắc chữ “Lăng.” Đây là dấu hiệu họ được ông chống lưng, đồng nghĩa địa vị trong ngoại môn nhỉnh hơn bình thường.

Trong lòng Tô Vũ trào dâng xúc động. Kiếp trước, hắn từng là Chí Tôn, ai cũng ngưỡng mộ. Kiếp này, hắn phải cúi lạy một trưởng lão. Dù thế, hắn không hề xấu hổ, bởi con đường khôi phục thực lực phải đi từ căn bản, hơn nữa Lăng Hư toát ra khí tức chính phái hiền hòa, có lẽ không giống kẻ phản bội.

“Trước mắt, các ngươi cứ tu luyện trong ngoại môn, nửa tháng sau, ta sẽ đến kiểm tra tiến bộ.” – Lăng Hư dặn dò, rồi cười hiền, tay phe phẩy quạt. “Cứ tìm ta ở Diêu Quang Phong nếu có thắc mắc.”

Buổi gặp mặt kết thúc, đám đông giải tán. Tô Nhu tiến lại, vui mừng: “Ngươi may mắn được nhận cùng ta, xem ra Tô gia chúng ta được nâng đỡ đáng kể.”

Hắn cười: “Phải nắm bắt cơ hội, không được lơi lỏng.”

Trên đường rời điện, Tô Vũ tiếp tục suy tư về bản thân: Lăng Hư thấy kinh mạch mình “phức tạp,” liệu ông có nghi ngờ gì hơn không? Hy vọng ông chỉ coi đó là dấu vết của “kỳ ngộ” chứ không thắc mắc sâu.

Dù sao, kể từ hôm nay, hắn có một “ân sư” đứng sau, lại đủ quyền tiếp cận công pháp ngoại môn cao hơn. Đó là mấu chốt để hắn rèn luyện mảnh cổ thư kia, tìm lối đột phá.

Bạn đang đọc Huyền Hoàng Chí Tôn sáng tác bởi bacsit
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bacsit
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.