Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Đầu Triệu Hoán Hệ Thống

Tiểu thuyết gốc · 1700 chữ

Buổi chiều cùng ngày, tin tức Tô Vũ đánh bại Tô Phong lan khắp mọi ngóc ngách Tô gia như cơn gió lốc. Những kẻ trước kia hay bắt nạt hắn giờ chột dạ, còn người tò mò thì bám theo hành lang, sân viện để nhìn trộm. Dẫu vậy, không ai dám đến gần chất vấn. Họ thầm sợ hãi trước sự biến hoá khó lường của kẻ đã từng là “phế vật.”

Về phần Tô Vũ, sau trận tỉ thí, hắn xin phép trưởng lão rút lui, trở về tiểu viện cũ nát của mình. Dọc đường, hắn cảm nhận rõ cơn đau âm ỉ từ cơ bắp và kinh mạch – dấu hiệu cho thấy cơ thể này vẫn còn quá yếu ớt. Dù có một lượng nhỏ linh lực đủ để ứng phó tình huống, nhưng so với tu sĩ cùng cấp, thể trạng hắn thực ra chẳng hơn gì người phàm. Bước chân hắn khẽ run, mồ hôi đổ thành giọt. Nếu không phải năm xưa, Hoàng Thiên “tích luỹ” kinh nghiệm chiến đấu dồi dào, hắn khó mà thắng Tô Phong nhanh như thế.

Vừa đặt chân vào tiểu viện, Tô Vũ liền khoá chặt cửa, không muốn ai làm phiền. Hắn cần thời gian tĩnh tâm và tìm hiểu về “Hệ Thống Huyền Hoàng.” Đêm qua, hệ thống tự xưng này đã gửi một loạt thông tin vắn tắt vào đầu hắn, nhưng vì cơ thể suy kiệt, hắn chưa kịp nghiên cứu kỹ.

Ngồi xếp bằng trên tấm đệm rách giữa phòng, Tô Vũ nhắm mắt, tập trung ý niệm. Đúng như dự đoán, một giao diện hư ảo hiện ra trước tầm nhìn tinh thần: “Hệ Thống Huyền Hoàng – Ký Chủ Tô Vũ.” Bên dưới tiêu đề là một bảng trạng thái, hiển thị một vài chỉ số cơ bản. Chẳng hạn, “Tu vi: Luyện Khí tầng hai (không ổn định), Thể chất: kém, Linh lực: cực thấp.” Cuối cùng là cột “Điểm Huyền Hoàng” vẫn đang là 0, cùng mục “Nhiệm vụ” chưa hoàn thành.

Tô Vũ nhíu mày, cố gắng nhớ lại phần mô tả: Hệ thống này có thể trao cho hắn nhiều loại hỗ trợ: hướng dẫn tu luyện, nhiệm vụ nhận thưởng, thậm chí cả chức năng mua bán bí tịch, đan dược trong “Cửa hàng” đặc biệt. Tất nhiên, muốn mở khoá tính năng cao cấp cần tích luỹ đủ “Điểm Huyền Hoàng” hoặc vượt qua những nhiệm vụ nhất định. Và quan trọng, thất bại nhiệm vụ có thể sẽ bị “chế tài.” Cụ thể chế tài gì thì hắn chưa rõ, nhưng từ kinh nghiệm của một Chí Tôn, Tô Vũ biết mọi sức mạnh đều có cái giá.

Hắn lật qua phần “Nhiệm vụ tân thủ,” một dòng chữ nổi bật: “Nhiệm vụ Tân Thủ: Trong vòng ba ngày, ngươi phải đánh bại một đệ tử cùng thế hệ có tu vi ít nhất là Luyện Khí tầng hai.” Thoạt nhìn, nhiệm vụ này trùng khớp với trận đấu sáng nay. Nghĩa là hắn đã vô tình hoàn thành điều kiện. Quả nhiên, một âm thanh vô cảm vang lên trong đầu: “Chúc mừng Ký Chủ hoàn thành nhiệm vụ Tân Thủ. Phần thưởng: 10 Điểm Huyền Hoàng, mở khoá chức năng Cửa hàng cấp 1.”

Cảm giác nhẹ nhõm lan toả khi thấy bảng chỉ số cập nhật. Dù 10 điểm chẳng nhiều, nhưng đủ để hắn truy cập vào Cửa hàng cấp 1. Với kiếp trước từng là Chí Tôn, Tô Vũ không thiếu công pháp, nhưng thân xác hiện tại không thể tu tập ngay những thứ cao siêu. Có lẽ, Hệ thống sẽ gợi ý vài “gói công pháp” hay “đan dược nhập môn” để đẩy nhanh quá trình cải thiện. Hắn bèn chọn mở Cửa hàng.

Hàng loạt mục lục hiện ra: “Đan dược sơ cấp,” “Pháp bảo thường,” “Công pháp sơ nhập,” “Phù chú cơ bản.” Dĩ nhiên, đa số vật phẩm đều có giá cao hơn 10 điểm, ví dụ một lò đan dược tăng linh lực cần đến 30 điểm, một pháp bảo phòng ngự đơn giản cũng tới 50 điểm. Cuối cùng, Tô Vũ tìm thấy một lọ đan “Dưỡng Thể Đan” giá 10 điểm. Thứ này dùng cho Luyện Khí sơ kỳ, hỗ trợ gia cố gân cốt, đả thông kinh mạch cơ bản.

Hắn do dự giây lát rồi quyết định mua. Dù 10 điểm là toàn bộ tài sản hiện tại, nhưng luyện thể với cơ thể Tô Vũ bây giờ là ưu tiên số một. Tốc độ thăng cấp nhanh mà nền móng yếu kém thì sớm muộn cũng sẽ chịu thiệt thòi. Hệ thống chấp nhận giao dịch, một luồng ánh sáng vàng bắn ra giữa không trung, ngưng tụ thành lọ ngọc trắng tinh. Bên trong chứa năm viên đan dược nhỏ. Tô Vũ cẩn thận đón lấy, nở nụ cười hài lòng.

Cảm nhận hương dược thơm dịu, hắn càng chắc chắn đây là hàng “xịn.” Bởi lẽ, ở Tô gia, một lọ đan dược dưỡng thể bậc này ít nhất cũng trị giá hàng chục linh thạch. Với thân phận phế vật, xưa nay hắn chưa bao giờ có cơ hội sở hữu. “Tốt rồi,” Tô Vũ nghĩ thầm. “Giờ ta có thể rút ngắn một phần thời gian gian khổ.”

Hắn lấy một viên, bỏ vào miệng, lập tức cảm nhận hơi nóng chạy dọc cơ thể. Để tránh lãng phí, hắn tập trung vận hành linh lực, hướng luồng dược lực lấp đầy kinh mạch. Dù đau rát do kinh mạch còn hư tổn, Tô Vũ nghiến răng chịu đựng. Đây là bước đầu tiên để cơ thể mới của hắn tiến tới trạng thái phù hợp hơn với tu luyện.

Sau khoảng nửa canh giờ, hắn thấy nhẹ nhàng hơn. Trên da, vô số tạp chất và mồ hôi đen sì rỉ ra. Mệt mỏi nhưng sảng khoái, hắn biết mình đã gặt hái kết quả ban đầu. Những ngày tiếp theo, nếu khéo phối hợp đan dược và một số bài tập luyện thể, hắn có thể thực sự củng cố nền móng, thay vì “ăn xổi ở thì.”

Đúng lúc Tô Vũ đang định luyện tiếp, cửa phòng bị gõ nhẹ. Hắn cau mày đứng dậy. Phía bên ngoài cất tiếng e dè: “Thưa thiếu gia… nhị tiểu thư Tô Như muốn mời thiếu gia qua chính sảnh.” Giọng của hạ nhân nghe vẫn còn vẻ khinh thường, nhưng xen lẫn lo sợ. Có lẽ, sau buổi sáng, thái độ của người hầu cũng không dám tuỳ tiện quá mức. “Tô Như ư?” Hắn lẩm bẩm. Trong ký ức, Tô Như là một trong số hiếm hoi người thân thiện với Tô Vũ. Nhưng giờ, hắn chưa thể biết rõ mục đích của nàng ta.

Tô Vũ tắm rửa sơ, thay một bộ y phục khác sạch sẽ hơn. “Khá may còn có vài bộ để thay,” hắn nghĩ. Dù đa số quần áo hắn đều cũ nát, nhưng ít nhất vẫn đủ để không quá nhếch nhác. Hắn theo hạ nhân qua dãy hành lang gấp khúc, hướng đến đại sảnh của Tô gia. Cung điện chính này không quá xa hoa, song cũng mang nét uy nghiêm cổ kính, với mái ngói cong vút và cột trụ to lớn khắc hoa văn rồng phượng.

Bước chân vào sảnh, Tô Vũ đã thấy Tô Như ngồi đó. Nàng có dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt ánh lên vẻ hiền hậu hiếm có. Khi thấy Tô Vũ, đôi môi nàng thoáng cong lên một nụ cười: “Ca, ta nghe nói hôm nay huynh đã đánh bại Tô Phong ngay trước bia đá. Có thật không?”

Nét mặt Tô Như không giống như đang dò xét, mà có phần vui mừng. Điều này khiến Tô Vũ đỡ cảnh giác hơn. Hắn gật đầu, đáp gọn: “Có một chút tiến bộ, cũng may là hắn quá chủ quan.”

Tô Như khẽ cười, đôi mắt lộ vẻ nhẹ nhõm: “Ta đã mong chờ huynh có ngày khởi sắc. Dẫu thế, huynh phải cẩn trọng. Tô Phong có thế lực không nhỏ trong gia tộc, còn được nhiều trưởng lão hậu thuẫn.” Nói rồi, nàng hạ giọng: “Có tin đồn Tô Phong sẽ trả thù, chỉ là đợi thời điểm thích hợp.”

Tô Vũ trầm mặc một lúc. Hắn chẳng ngại bị trả thù, nhưng vẫn cảm thấy ấm lòng khi có người thật tâm lo lắng. Kiếp trước, Hoàng Thiên từng trải qua vô vàn mưu mô, hắn hiểu cái khó tồn tại đâu chỉ từ kẻ địch bên ngoài, mà còn từ những người chung dòng họ. Tuy nhiên, giờ không phải lúc bộc lộ quá nhiều. Hắn chỉ nói: “Ta biết. Cảm ơn muội nhắc nhở. Chuyện tương lai, ta sẽ đối phó.”

Tô Như lặng lẽ gật đầu, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, như sợ có ai đó nghe lén. “Mẫu thân ta – phu nhân Trương thị – cũng biết chuyện huynh đột nhiên ‘bộc phát.’ Bà có ý mời huynh đến nhà chính dùng bữa, tiện thể hỏi han. Huynh cứ cẩn trọng khi trả lời.” Dứt lời, nàng đứng lên, ra hiệu Tô Vũ đi theo.

Bước qua hành lang, Tô Vũ thầm dự tính. Dường như dòng nước ngầm trong Tô gia đang chuyển động. Được mời vào nhà chính là chuyện xưa nay chưa từng có đối với một kẻ bị xem là “phế vật.” Có lẽ nhiều người đang muốn thăm dò bí ẩn giúp hắn thay đổi. “Cũng tốt, ta cứ tuỳ cơ ứng biến,” hắn nhủ thầm, lòng đầy tự tin. Hơn nữa, hắn còn Hệ thống. Nếu đối phương muốn dở trò, hắn không ngại “dạy” thêm bài học.

Nghĩ vậy, Tô Vũ sải bước dứt khoát, chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với đủ thứ toan tính. Từ đây trở đi, hắn sẽ không còn “ẩn nhẫn” như xưa. Thân phận Chí Tôn ẩn sau gương mặt non nớt, sẽ dần đưa thế cục Tô gia vào một quỹ đạo hoàn toàn khác.

Bạn đang đọc Huyền Hoàng Chí Tôn sáng tác bởi bacsit
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bacsit
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.