Rời Núi kết thúc, đánh dấu bước đầu tiên trong hành trình tìm kiếm sự thật và đối mặt với định mệnh.
Rặng núi Lăng Phong vẫn như hàng trăm năm qua, sừng sững giữa biển mây trắng xóa, cô lập hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài. Trong lòng núi là nơi ẩn cư của phái Cổ Mộ, một môn phái bí ẩn bậc nhất trong võ lâm, nơi các đệ tử luyện công trong sự cô tịch và những giáo lý khắc nghiệt.
Lục Phong, đệ tử duy nhất còn lại của phái, sống ở đây từ khi mới sáu tuổi. Người ta kể rằng hắn được tìm thấy trong một đêm mưa tầm tã, nằm bất tỉnh giữa đống tro tàn của một ngôi làng bị thiêu rụi. Sư phụ của hắn, Lãnh Băng Tâm, khi ấy đang trên đường trở về núi sau một chuyến chu du giang hồ, tình cờ phát hiện ra hắn. Trong vòng tay người phụ nữ lạnh lùng ấy, Lục Phong chẳng còn gì ngoài một thanh kiếm nhỏ xíu được khắc tên cha mẹ hắn: Lục Vân – Hạ Tuyết.
Lớn lên trong động Cổ Mộ, Lục Phong chưa từng biết đến một gia đình trọn vẹn, chưa từng nghe tiếng cười đùa hay nhìn thấy sự ấm áp của nhân thế. Cuộc sống của hắn là những ngày luyện tập không ngừng nghỉ, những giáo lý nghiêm khắc mà Lãnh Băng Tâm truyền dạy, và những bài học về sự nguy hiểm của thế giới bên ngoài. Nhưng sâu trong lòng, Lục Phong luôn cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Những cơn ác mộng thường xuyên xuất hiện, những hình ảnh về ngọn lửa bốc cháy, những tiếng la hét xé lòng, và khuôn mặt của một người phụ nữ mờ nhạt luôn ám ảnh hắn.
Sư phụ Lãnh Băng Tâm là một con người bí ẩn. Dưới lớp vỏ ngoài lạnh lùng, bà giấu kín một quá khứ không ai biết. Hàng đêm, bà thường ngồi trước bàn đá trong động, nhìn vào một bức tranh cũ đã mờ màu thời gian – hình ảnh một người đàn ông với nụ cười hiền từ nhưng đôi mắt chất chứa nỗi buồn. Dù bà không nói, Lục Phong biết rằng người trong tranh là cha của hắn. Nhưng khi hỏi, sư phụ chỉ lắc đầu và nói:
Những gì đã qua, không cần đào bới lại.
Mặc dù vậy, Lục Phong không thể quên được ngọn lửa trong tim mình. Hắn muốn biết sự thật, muốn biết ai đã cướp đi gia đình hắn và đẩy hắn vào cảnh mồ côi từ khi còn bé. Nhưng điều kỳ lạ là, mỗi khi hắn cố gắng tìm hiểu về quá khứ, sư phụ đều ngăn cản, thậm chí nổi giận. Đôi khi bà lẩm bẩm trong những giấc ngủ chập chờn, những cái tên kỳ lạ mà hắn không thể hiểu, như Ngọc Huyết Lăng hay Huyết Kiếm Môn. Hắn không biết những cái tên đó có ý nghĩa gì, nhưng linh cảm mách bảo rằng chúng liên quan đến bi kịch đời hắn.
Mười lăm năm sống trong động Cổ Mộ, Lục Phong trở thành một kiếm khách cừ khôi. Dưới sự chỉ dạy của Lãnh Băng Tâm, hắn lĩnh hội hết các tuyệt học của môn phái: từ Ngọc Nữ Tâm Kinh – bộ nội công tinh diệu chỉ truyền cho những đệ tử tâm tư thanh tịnh, đến Cổ Mộ Kiếm Pháp, nổi danh với sự linh hoạt và biến hóa khó lường. Dù là thiên tài, hắn chưa bao giờ cảm thấy sự yên bình nơi này có thể xoa dịu được lòng mình. Hắn luyện tập ngày đêm, không chỉ để trở nên mạnh mẽ mà còn để chuẩn bị cho ngày bước xuống núi, dù hắn không biết ngày đó sẽ đến khi nào.
Và rồi, ngày đó cũng đến. Sáng sớm, khi những tia nắng yếu ớt vừa ló rạng, Lục Phong tìm thấy một phong thư trên tảng đá trước cửa động. Lá thư được niêm phong bằng dấu ấn quen thuộc của sư phụ, nhưng điều khiến hắn bất ngờ là nội dung bên trong:
"Ngọc Huyết Lăng không phải huyền thoại. Nó là chìa khóa để con hiểu mọi thứ – từ cái chết của gia đình con đến nguyên nhân ta nhận nuôi con năm đó. Nếu con muốn biết sự thật, hãy xuống núi. Nhưng hãy nhớ: một khi đã bước ra khỏi Cổ Mộ, không có đường quay lại."
Trái tim Lục Phong thắt lại. Hắn không còn nhớ đã đọc lá thư bao nhiêu lần. Những từ ngữ như "Ngọc Huyết Lăng" và "sự thật về gia đình" như tiếng sét đánh vào tâm trí hắn. Sư phụ đã biết tất cả – nhưng tại sao bà không nói với hắn? Hắn đã mười lăm năm chờ đợi, mười lăm năm sống trong vô vọng và những cơn ác mộng, vậy mà sự thật lại chỉ được hé lộ trong một lá thư ngắn ngủi.
Hắn không do dự lâu. Trái tim Lục Phong đã quyết định trước cả khi hắn ý thức được điều đó. Cầm lấy thanh Huyền Ngọc Kiếm, Lục Phong đứng trên đỉnh vách núi Lăng Phong, ánh mắt kiên định nhìn xuống những dãy núi nối tiếp nhau phía xa. Hắn biết rõ, một khi bước xuống núi, hắn sẽ phải đối mặt với những thứ mà hắn chưa từng biết – cả nguy hiểm, lẫn những bí mật có thể khiến hắn không bao giờ trở lại như trước.
Tuy nhiên, khi vừa đặt chân xuống con đường dẫn khỏi động, hắn gặp một người quen. Lâm Ngọc Yên, đại đệ tử của Lãnh Băng Tâm, sư tỷ của hắn, đang chờ sẵn. Nàng đứng giữa đường, ánh mắt nghiêm nghị, tay đặt hờ trên chuôi kiếm. Dáng vẻ của nàng như một thanh kiếm đã rút khỏi vỏ, bất kỳ lúc nào cũng có thể lao vào trận chiến.
Lục Phong! Ngươi định đi đâu? – Giọng nàng trong trẻo nhưng đầy uy quyền.
Lục Phong dừng bước, tay siết chặt chuôi kiếm.
Sư tỷ, ta có việc quan trọng. Xin hãy để ta đi.
Lâm Ngọc Yên lắc đầu, vẻ mặt không chút cảm thông.
Ngươi biết luật của Cổ Mộ. Không ai được phép rời núi mà không có lệnh của sư phụ. Nếu muốn đi, ngươi phải bước qua ta.
Nói xong, nàng rút kiếm, lưỡi thép lóe lên ánh sáng lạnh lùng dưới màn mưa. Lục Phong biết rõ tính cách của Lâm Ngọc Yên. Nàng không chỉ là kiếm thủ bậc nhất trong phái mà còn là người trung thành tuyệt đối với các quy tắc. Nếu hắn không thể thắng nàng trong trận chiến này, con đường rời núi sẽ đóng lại mãi mãi.
Lục Phong không nói thêm lời nào. Hắn rút Huyền Ngọc Kiếm ra, ánh mắt kiên định đối mặt với sư tỷ. Mưa rơi nặng hạt hơn, tạo thành một bức màn mỏng ngăn cách giữa hai người, nhưng không che giấu được sát khí đang dần bùng lên.
Thanh kiếm của Lâm Ngọc Yên xé toạc màn mưa, lao về phía Lục Phong như một con rồng bạc đang gầm thét. Lưỡi kiếm sắc bén ánh lên tia sáng lạnh lùng, mang theo sát khí đủ khiến một kẻ yếu vía phải run sợ. Thế nhưng, ánh mắt của Lục Phong vẫn điềm tĩnh. Hắn khẽ nhích chân, nghiêng người tránh đường kiếm đầu tiên, đồng thời tung ra một nhát phản công từ một góc độ khó ngờ.
Tốt! – Lâm Ngọc Yên cười lạnh, thân hình xoay chuyển uyển chuyển, kiếm chiêu nối liền kiếm chiêu, không một kẽ hở.
Kiếm pháp của nàng không chỉ nhanh mà còn mạnh mẽ, dứt khoát, thể hiện sự tinh thông đạt đến đỉnh cao. Bích Hải Kiếm Pháp, bộ kiếm pháp trứ danh của nàng, là sự hòa quyện giữa sự thanh thoát của nước và sự uy lực của sóng cả. Những đợt tấn công của nàng như từng lớp sóng cuộn trào, dồn ép đối thủ đến mức không còn lối thoát.
Nhưng Lục Phong không phải đối thủ dễ bị áp đảo. Hắn di chuyển nhẹ nhàng như một chiếc lá trôi trong gió, tận dụng tối đa sự linh hoạt của Cổ Mộ Kiếm Pháp. Với mỗi chiêu thức nàng tung ra, hắn đều tìm cách hóa giải bằng sự mềm mại và bất ngờ. Những nhát kiếm của hắn không trực diện đối đầu mà luôn xoay quanh, tìm điểm yếu trong thế phòng thủ của nàng.
Hai thanh kiếm va chạm liên tục, phát ra những tia sáng chói lòa trong màn mưa. Những giọt nước bắn tung tóe, hòa quyện với mồ hôi và sát khí giữa hai người. Không gian như chỉ còn lại âm thanh của kiếm và tiếng thở gấp của những cao thủ đang đấu trí lẫn đấu lực.
Ngươi nghĩ chỉ dựa vào vài chiêu này mà có thể rời khỏi núi sao? – Lâm Ngọc Yên nói, giọng nàng sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự khích lệ. – Nếu muốn bước ra ngoài, hãy chứng minh ngươi đã đủ mạnh để sống sót.
Nàng đổi thế, đột nhiên nâng tốc độ lên một bậc. Những đường kiếm của nàng giờ đây không chỉ nhanh mà còn hiểm độc, liên tiếp nhắm vào những điểm yếu chí mạng: cổ, tim, và động mạch. Lục Phong hiểu rằng nàng không hề nương tay. Đây không phải một trận đấu luyện tập. Đây là bài kiểm tra cuối cùng để xem liệu hắn có thực sự đủ khả năng để đối mặt với thế giới bên ngoài.
Hắn nhắm mắt trong chớp nhoáng, hít một hơi thật sâu. Ngọc Nữ Tâm Kinh – nội công thượng thừa mà sư phụ truyền thụ – bắt đầu vận chuyển trong cơ thể hắn, khiến từng động tác trở nên nhẹ nhàng nhưng uy lực tăng lên đáng kể. Hắn tập trung mọi giác quan, cảm nhận từng chuyển động của kiếm khí từ phía nàng, rồi dùng thanh Huyền Ngọc Kiếm để dẫn dụ, phá giải từng đòn tấn công.
Ngươi đã thay đổi. – Lâm Ngọc Yên khẽ thốt lên. – Nhưng chỉ vậy là chưa đủ!
Lời vừa dứt, nàng xoay kiếm trong tay, tung ra một chiêu thức tối hậu của Bích Hải Kiếm Pháp: Sóng Ngầm Chôn Xác. Thanh kiếm của nàng như biến thành hàng ngàn lưỡi sóng vô hình, ào ào đổ về phía Lục Phong, không để lại bất kỳ cơ hội né tránh nào. Đây là chiêu mạnh nhất của nàng, từng đánh bại nhiều cao thủ giang hồ trong các trận luận kiếm năm xưa.
Lục Phong cảm nhận áp lực khổng lồ đè lên mình. Nhưng thay vì hoảng sợ, hắn tập trung toàn bộ ý chí. Với một tiếng quát lớn, hắn tung ra chiêu cuối trong Cổ Mộ Kiếm Pháp: Nguyệt Ảnh Lưu Hương, một đường kiếm tuyệt kỹ mang vẻ đẹp tựa ánh trăng nhưng chết chóc như ngọn gió sắc lẻm. Thanh Huyền Ngọc Kiếm của hắn xoay tròn, tạo ra một vòng bảo vệ xung quanh cơ thể, đẩy lùi toàn bộ những luồng kiếm khí từ chiêu của Lâm Ngọc Yên.
Khi bụi nước lắng xuống, cả hai đứng đối diện nhau, hơi thở dồn dập. Lâm Ngọc Yên khẽ hạ thanh kiếm, ánh mắt nàng phức tạp.
Ngươi thắng. – Nàng nói, giọng trầm buồn. – Nhưng hãy nhớ, thế giới ngoài kia không giống như nơi này. Một khi rời khỏi, ngươi sẽ không còn đường quay lại.
Lục Phong cúi đầu trước nàng, không phải để thể hiện sự chiến thắng, mà để cảm tạ.
Cảm ơn, sư tỷ. – Hắn nói, ánh mắt đầy kiên định. – Ta sẽ sống sót, không chỉ vì ta, mà còn vì tất cả những gì ta cần bảo vệ.
Lâm Ngọc Yên không nói thêm gì. Nàng chỉ đứng đó, nhìn bóng lưng của hắn khuất dần trong màn mưa. Một cảm giác mất mát dâng lên trong lòng nàng. Dù không thể thừa nhận, nàng biết rằng đây có thể là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Khi trời chuyển tối, Lục Phong đã rời khỏi núi và đi vào vùng thảo nguyên rộng lớn. Những cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi cỏ ẩm và chút hơi thở của giang hồ. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được sự mênh mông của thế giới ngoài kia. Nhưng cùng lúc, hắn cũng cảm thấy một áp lực vô hình đè lên vai. Hắn không biết thứ gì đang chờ đợi mình, nhưng hắn biết rõ một điều: đây chỉ là khởi đầu của một hành trình đầy hiểm nguy.
Trong túi áo của hắn, lá thư của sư phụ dường như nặng hơn. Những cái tên bí ẩn như Ngọc Huyết Lăng, Huyết Kiếm Môn, và cả hình ảnh ngôi làng bị thiêu cháy năm nào cứ luẩn quẩn trong tâm trí. Đêm đầu tiên rời núi, Lục Phong ngồi dưới gốc một cây đại thụ, ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy sao. Hắn nhớ lại lời cuối cùng sư phụ nói trước khi biến mất ba năm trước:
"Lòng người là thứ nguy hiểm nhất. Nhưng cũng chính lòng người mới là chìa khóa cho mọi bí mật."
Hắn siết chặt chuôi kiếm. Con đường của hắn đã bắt đầu, và hắn thề rằng dù phải trả giá bằng bất cứ thứ gì, hắn cũng sẽ tìm ra sự thật.
Truyện Huyết Lệ Võ Lâm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | vuongkhang |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |