Chiến Triệu Thiên
Không khí trong khu chợ của Hắc Thạch Trấn trở nên ngột ngạt khi khí tức của Triệu Thiên, một cường giả Luyện Thể tầng tám, bùng phát. Đám đông lùi xa hơn, ánh mắt vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn Lăng Tiêu—kẻ dám đối đầu với một trong những người mạnh nhất thị trấn. Triệu Hạo vẫn nằm dưới đất, ôm bụng rên rỉ, khuôn mặt trắng bệch đầy kinh hãi.
“Lăng Tiêu? Ta chưa từng nghe cái tên này,” Triệu Thiên lạnh lùng nói, đôi mắt sắc như dao quét qua Lăng Tiêu. Hắn nắm chặt một thanh trường đao, lưỡi đao lóe sáng dưới ánh nắng, mang theo uy áp của kẻ từng chinh chiến nhiều năm. “Ngươi dám động đến con ta, hôm nay ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!”
Lăng Tiêu đứng vững, khí đỏ rực từ Huyết Luyện Thần Công lan tỏa quanh người, đối chọi với khí tức của Triệu Thiên. Hắn vừa đột phá lên Luyện Thể tầng năm sau khi giết Lăng Thiên Hùng, nhưng đối mặt với Luyện Thể tầng tám là một thử thách lớn. Dù vậy, sát khí trong mắt hắn không giảm, chỉ có khát vọng chiến đấu ngày càng cháy bỏng. “Chết không toàn thây? Ngươi thử xem!” Hắn gằn giọng, lao tới như một cơn gió.
Triệu Thiên hừ lạnh, vung trường đao chém xuống. Một luồng đao khí khổng lồ lao tới, mang theo sức mạnh đủ để xé tan mặt đất. Lăng Tiêu nghiêng người né tránh, đao khí cắm xuống đất, tạo thành một vết nứt dài. Hắn không chần chừ, tung “Huyết Sát Quyền”. Quyền ảnh đỏ rực nhắm thẳng vào ngực Triệu Thiên.
Hắn dùng đao chắn trước người, “keng!” tiếng kim loại vang lên. Lực quyền đẩy Triệu Thiên lùi lại hai bước, nhưng hắn không hề hấn gì, chỉ nhíu mày: “Sức mạnh không tệ, nhưng ngươi quá non nớt!” Hắn xoay đao, tung ra một chiêu mạnh mẽ: “Liệt Phong Trảm!” Một luồng đao khí sắc bén hơn lao tới, nhanh như gió cuốn.
Lăng Tiêu giơ tay, khí đỏ hóa thành tấm khiên, nhưng lần này không đỡ nổi. “Ầm!” Tấm khiên vỡ tan, đao khí quét qua vai phải hắn, để lại một vết cắt sâu, máu chảy ra. Hắn nghiến răng, không kêu lên, chỉ cảm nhận sát khí trong lòng bùng phát mạnh hơn. “Đau đớn này… chỉ là bước đầu!” Hắn hét lớn, lao tới gần Triệu Thiên.
“Huyết Sát Quyền—Phá Thiên!” Hắn vận hết linh khí, quyền ảnh khổng lồ lao tới, mang theo uy lực kinh hồn. Triệu Thiên vung đao chống đỡ, “keng!” lưỡi đao rung lên, nhưng không gãy. Lực quyền đẩy hắn lùi năm bước, máu rỉ ra từ khóe miệng. “Ngươi… làm sao có sức mạnh này?” Triệu Thiên kinh hãi, không ngờ một kẻ Luyện Thể tầng năm lại chống lại được hắn.
“Vì ta không phải phế vật như ngươi nghĩ!” Lăng Tiêu gầm lên, tung liên hoàn quyền. Từng cú đấm mang theo khí đỏ rực, ép Triệu Thiên phải chống đỡ điên cuồng. Đao pháp của hắn tinh xảo, nhưng trước sức mạnh áp đảo của Lăng Tiêu, dần trở nên rối loạn.
“Ầm!” Một quyền trúng ngực Triệu Thiên, khiến hắn bay ngược ra sau, đập vào một gian hàng gỗ, máu phun đầy miệng. Hắn ôm ngực, ánh mắt kinh hãi: “Không thể nào… ta là Luyện Thể tầng tám…” Nhưng Lăng Tiêu không cho hắn cơ hội thở. Hắn lao tới, tay phải tụ khí đỏ, tung cú quyền cuối cùng: “Chết đi!”
“Phập!” Quyền ảnh xuyên qua ngực Triệu Thiên, máu phun ra như suối. Hắn ngã xuống, đôi mắt mở to, không cam lòng. Đám đông trong chợ im lặng như tờ, không ai dám tin một kẻ vô danh vừa giết chết Triệu Thiên—một trong những bá chủ của Hắc Thạch Trấn.
Lăng Tiêu thở hổn hển, vết thương trên vai và ngực rỉ máu, nhưng hắn không quan tâm. Hắn cảm nhận máu huyết của Triệu Thiên bị hút vào cơ thể, linh khí rung động, đẩy hắn tiến gần đến Luyện Thể tầng sáu. “Mạnh hơn… ta cần mạnh hơn nữa,” hắn lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám đông.
“Tiểu tử, ngươi vừa vượt cấp giết một kẻ Luyện Thể tầng tám. Hay lắm!” Thiên Huyền Thánh Tổ cười lớn. “Nhưng cẩn thận, Triệu gia không chỉ có mình hắn.”
Lăng Tiêu gật đầu, bước qua thi thể Triệu Thiên. Hắn biết, trận chiến này chỉ là khởi đầu ở Hắc Thạch Trấn. Con đường phía trước còn dài, và hắn sẽ không dừng lại.
Đăng bởi | Rain1080 |
Thời gian |