Hồi Phục Và Khởi Đầu Mới
Ánh nắng giữa trưa chiếu xuống Hắc Thạch Trấn, nơi giờ đây mang không khí tĩnh lặng khác thường. Thi thể của Triệu Huyền nằm giữa khu chợ, máu khô thành vệt dài, không ai dám đến gần. Lăng Tiêu ngồi dưới gốc cây lớn, hơi thở dần ổn định, tay cầm vài viên linh thạch lấy từ túi của Triệu Thiên. Vết thương trên ngực và tay vẫn đau nhức, nhưng nhờ Huyết Linh Thể, chúng đang khép lại với tốc độ kinh người.
Hắn vận chuyển Huyết Luyện Thần Công, linh khí từ linh thạch chảy vào cơ thể, hòa quyện với sức mạnh mới sau khi đột phá lên Luyện Thể tầng sáu. Trận chiến với Triệu Huyền không chỉ là một thử thách, mà còn là minh chứng cho tiềm năng của hắn. Giết một kẻ Luyện Thể tầng chín đỉnh phong ở tu vi thấp hơn, điều này ngay cả những thiên tài trong truyền thuyết cũng hiếm ai làm được.
“Tiểu tử, ngươi tiến bộ nhanh hơn ta tưởng,” Thiên Huyền Thánh Tổ lên tiếng, giọng mang theo chút hài lòng. “Nhưng đừng tự mãn. Triệu Huyền chỉ là một con cá nhỏ ở đại lục Vân Thương. Những kẻ mạnh hơn còn đang chờ ngươi phía trước.”
Lăng Tiêu gật nhẹ, ánh mắt lạnh lùng. “Ta biết. Hắc Thạch Trấn chỉ là bước đầu. Ta cần tài nguyên, cần cơ hội để mạnh hơn nữa.” Hắn đứng dậy, cảm nhận linh khí trong cơ thể đã ổn định, vết thương gần như lành hẳn. Hắn quét mắt qua khu chợ, nơi đám đông vẫn lén nhìn hắn với ánh mắt vừa sợ hãi vừa kính nể.
Hắn bước tới thi thể Triệu Huyền, lục lọi và tìm được một chiếc nhẫn bạc cũ kỹ—một không gian trữ vật đơn giản. Bên trong có hơn hai mươi viên linh thạch hạ phẩm, một cuốn công pháp kiếm thuật cấp thấp, và vài viên đan dược chữa thương. “Không tệ,” Lăng Tiêu lẩm bẩm, cất nhẫn vào người. Đây là chiến lợi phẩm đầu tiên của hắn trên con đường tu luyện rộng lớn.
Bỗng nhiên, một bóng người rụt rè bước tới từ đám đông. Đó là lão già bán linh thảo lúc trước, khuôn mặt đầy nếp nhăn run rẩy. “Lăng… Lăng thiếu hiệp,” lão cúi đầu, giọng cung kính. “Ngài đã giết Triệu Huyền, Triệu gia giờ tan rã. Hắc Thạch Trấn này… ngài định thế nào?”
Lăng Tiêu nhìn lão, không đáp ngay. Hắn không có ý định chiếm Hắc Thạch Trấn—nơi này quá nhỏ bé so với tham vọng của hắn. “Ta không ở lại. Nhưng trước khi đi, ta cần thông tin. Nói đi, đại lục Vân Thương có nơi nào đáng để ta đến?”
Lão già ngẫm nghĩ, rồi vội nói: “Cách Hắc Thạch Trấn ba ngày đường về phía đông là thành Huyền Dương, một thành lớn của vùng biên giới. Ở đó có đấu trường, bí cảnh, và các tông môn chiêu mộ đệ tử. Với thực lực của ngài, chắc chắn sẽ tìm được cơ hội lớn!”
“Thành Huyền Dương…” Lăng Tiêu gật đầu, ghi nhớ cái tên. Hắn quay người, định rời đi, nhưng lão già vội gọi: “Lăng thiếu hiệp, cẩn thận! Triệu Hạo đã chạy thoát, hắn có thể cầu cứu thế lực khác. Ngoài ra, thành Huyền Dương không như Hắc Thạch Trấn—những kẻ mạnh hơn Triệu Huyền rất nhiều!”
Lăng Tiêu cười lạnh, không quay lại. “Kẻ nào mạnh hơn, ta sẽ giết kẻ đó.” Hắn bước ra khỏi khu chợ, bóng lưng cao ngạo dần khuất sau con đường đất. Hắc Thạch Trấn, với hắn, chỉ là một trạm dừng chân. Thành Huyền Dương mới là nơi hắn sẽ thử sức.
Trên đường đi, hắn lấy một viên đan dược từ nhẫn trữ vật, nuốt xuống để củng cố tu vi. Linh khí trong cơ thể càng thêm vững chắc, sát khí cũng dần được kiểm soát. “Tiểu tử, ngươi học cách kiềm chế sát khí rồi à?” Thiên Huyền Thánh Tổ trêu chọc.
“Không phải kiềm chế,” Lăng Tiêu đáp, giọng trầm thấp. “Ta chỉ giữ nó lại, để dành cho những kẻ xứng đáng.” Hắn nắm chặt viên Huyết Ngọc, ánh mắt kiên định hướng về phía đông. Thành Huyền Dương, một chốn mới, đang chờ hắn chinh phục.
Đăng bởi | Rain1080 |
Thời gian |