Sức Mạnh Thức Tỉnh
Ánh nắng nhạt xuyên qua những kẽ lá trên dãy núi hoang vu, chiếu xuống thân hình gầy gò của Lăng Tiêu. Hắn ngồi xếp bằng bên bờ vực, đôi tay nắm chặt viên Huyết Ngọc, hơi thở đều đặn nhưng trong lòng lại cuộn trào như sóng dữ. Cơ thể hắn giờ đây không còn yếu ớt như trước, từng luồng khí tức kỳ lạ chảy qua kinh mạch, mang lại cảm giác mạnh mẽ mà hắn chưa từng trải qua.
“Đây là… sức mạnh sao?” Lăng Tiêu lẩm bẩm, mở mắt ra. Đôi đồng tử của hắn ánh lên một tia đỏ nhạt, như ngọn lửa đang âm ỉ cháy. Hắn giơ tay lên, khẽ nắm lại, không khí xung quanh dường như rung động theo từng cử động. Một tiếng “rắc” vang lên khi tảng đá bên cạnh hắn bất ngờ nứt ra, dù hắn chưa hề chạm vào.
Trong đầu hắn, giọng nói trầm thấp của Thiên Huyền Thánh Tổ lại vang lên: “Tiểu tử, đừng kinh ngạc quá sớm. Đây chỉ là bước đầu của Huyết Luyện Thần Công mà ta truyền cho ngươi. Thể chất của ngươi giờ đã là Huyết Linh Thể, đủ để tu luyện công pháp này. Nhưng nếu muốn mạnh hơn, ngươi phải rèn luyện ý chí và giết chóc!”
Lăng Tiêu nhíu mày. “Huyết Linh Thể? Giết chóc?” Hắn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa thì một luồng ký ức xa lạ tràn vào đầu hắn—những hình ảnh về công pháp, cách vận chuyển linh khí, và cả những trận chiến đẫm máu mà Thiên Huyền Thánh Tổ từng trải qua. Hắn cảm nhận được sự nghịch thiên của công pháp này: nó không chỉ hấp thụ linh khí từ thiên địa, mà còn có thể tinh luyện máu huyết của kẻ thù để tăng cường sức mạnh.
“Ngươi từng là cường giả tuyệt thế, nhưng giờ chỉ là tàn hồn. Ta dựa vào ngươi, nhưng ngươi cũng cần ta để sống lại, đúng không?” Lăng Tiêu lạnh lùng hỏi, giọng nói mang theo chút nghi ngờ. Hắn không phải kẻ ngốc, dù cơ duyên này lớn lao, hắn vẫn cần hiểu rõ mình đang đối mặt với điều gì.
Thiên Huyền Thánh Tổ cười lớn, âm thanh vang vọng trong không gian thần bí của Huyết Ngọc. “Thông minh lắm, tiểu tử! Đúng vậy, ta cần ngươi phá giải phong ấn của viên ngọc này. Nhưng yên tâm, ta không phải kẻ vong ân. Càng mạnh, ngươi càng giúp ta nhanh chóng thoát ra, và ta sẽ cho ngươi những thứ vượt xa tưởng tượng!”
Lăng Tiêu gật đầu, không nói thêm. Hắn đứng dậy, nhìn về phía xa nơi gia tộc Lăng gia nằm dưới chân núi. Lăng Phong, kẻ đã đẩy hắn xuống vực, chắc hẳn đang cười đắc ý, nghĩ rằng hắn đã chết. “Ta sẽ cho ngươi thấy, ai mới là phế vật thực sự,” hắn thì thầm, sát khí lóe lên trong mắt.
Hắn bắt đầu vận chuyển linh khí theo Huyết Luyện Thần Công. Một luồng khí đỏ nhạt bao quanh cơ thể, từng thớ thịt rung lên như được tái sinh. Hắn bước đi, mỗi bước chân đều vững chãi hơn trước, như thể mặt đất cũng phải cúi đầu trước hắn. Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng gầm rú vang lên từ phía rừng sâu. Một con Hắc Hùng cao hơn hai trượng lao ra, đôi mắt đỏ rực, móng vuốt sắc nhọn lóe lên ánh sáng chết chóc.
“Thú cấp một, vừa hay để thử sức!” Lăng Tiêu nhếch môi, không hề sợ hãi. Trước đây, gặp một con thú như vậy, hắn chỉ có thể bỏ chạy. Nhưng giờ đây, hắn muốn cảm nhận sức mạnh mới của mình.
Hắc Hùng gầm lên, lao tới với tốc độ kinh người. Lăng Tiêu không né tránh, tay phải nắm chặt, một luồng khí đỏ bùng phát từ nắm đấm. “Huyết Sát Quyền!” Hắn hét lên, tung cú đấm thẳng vào đầu con thú. Một tiếng “ầm” vang dội, đầu Hắc Hùng nổ tung, máu tươi bắn ra tứ phía. Cơ thể khổng lồ của nó đổ ầm xuống đất, không còn chút sinh khí.
Lăng Tiêu thở hắt ra, nhìn bàn tay dính máu của mình. Hắn cảm nhận được một tia năng lượng từ máu con thú chảy vào cơ thể, khiến kinh mạch của hắn ấm lên. “Đây là… tinh luyện máu huyết?” Hắn kinh ngạc, nhưng đồng thời, một nụ cười lạnh lùng nở trên môi.
“Gia tộc Lăng gia, các ngươi chuẩn bị đi. Ta, Lăng Tiêu, đã trở lại!”
Đăng bởi | Rain1080 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |