Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mai Phục Trên Đường

Tiểu thuyết gốc · 818 chữ

Bình minh ló dạng, ánh nắng nhạt xuyên qua tán cây rừng, chiếu xuống con đường đất gồ ghề dẫn đến thành Huyền Dương. Lăng Tiêu bước đi phía trước, khí tức Luyện Thể tầng sáu ổn định sau trận chiến với bầy Huyết Nha Hổ, ánh mắt lạnh lùng không chút dao động. Theo sau hắn là Lâm Thanh Tuyết, bước chân còn hơi khập khiễng vì vết thương, nhưng nàng cố gắng không tụt lại. Dù Lăng Tiêu không xem nàng là đồng đội, sự kiên trì của nàng khiến hắn không đuổi đi.

“Thành Huyền Dương còn cách bao xa?” Lăng Tiêu đột nhiên hỏi, giọng trầm thấp, không quay lại. Hắn muốn đến đó sớm để tham gia đại hội đấu trường—nơi hắn tin sẽ tìm được cơ hội tăng sức mạnh.

Lâm Thanh Tuyết vội đáp: “Nếu đi nhanh, đến tối nay sẽ tới. Nhưng đoạn đường này không an toàn. Có nhiều thổ phỉ và yêu thú rình rập, nhất là gần khu vực Hắc Phong Cốc phía trước.” Nàng nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt thoáng lo lắng. “Ngươi… từng nghe đến Hắc Phong Cốc chưa?”

Lăng Tiêu lắc đầu, không quan tâm lắm. “Dù là gì, kẻ nào cản đường ta sẽ chết.” Hắn nắm chặt viên Huyết Ngọc trong túi áo, sát khí lóe lên trong mắt. Lâm Thanh Tuyết mỉm cười gượng, không dám nói thêm. Nàng đã thấy hắn giết Triệu Thiên, và dù chỉ quen biết ngắn ngủi, nàng hiểu Lăng Tiêu không phải người thường.

Hai người tiếp tục đi, không khí dần trở nên nặng nề khi họ đến gần Hắc Phong Cốc—một khe núi hẹp, hai bên là vách đá cao chót vót, gió rít qua tạo thành âm thanh như tiếng sói tru. Lăng Tiêu nhíu mày, giác quan của Huyết Linh Thể cho hắn cảm giác bất an. “Có kẻ đang theo dõi,” hắn lẩm bẩm, dừng lại.

Lâm Thanh Tuyết giật mình, nhìn quanh. “Ngươi chắc chứ? Ta không cảm nhận được gì…” Nhưng lời nàng chưa dứt, một tiếng “vút” sắc lạnh vang lên. Một mũi tên lao tới từ vách đá bên trái, nhắm thẳng vào ngực Lăng Tiêu.

Hắn nghiêng người, mũi tên cắm xuống đất, rung lên nhè nhẹ. Từ hai bên vách đá, hơn mười bóng người nhảy xuống, vây quanh họ. Đám này mặc áo đen, tay cầm kiếm và cung, khí tức từ Luyện Thể tầng năm đến tầng tám. Người dẫn đầu là một gã trung niên râu rậm, tu vi Luyện Thể tầng tám, ánh mắt hung dữ quét qua Lăng Tiêu.

“Lăng Tiêu, đúng không?” Gã râu rậm cười khẩy, giọng khàn khàn. “Triệu Hạo trả giá cao để lấy mạng ngươi. Giết Triệu Thiên và Triệu Huyền, ngươi thật sự chán sống rồi!”

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn gã, sát khí bùng phát. “Triệu Hạo? Hắn nhanh chân thật. Nhưng các ngươi nghĩ có thể giết ta sao?” Hắn lao tới, khí đỏ rực từ Huyết Luyện Thần Công bao phủ nắm đấm. “Huyết Sát Quyền!” Một quyền tung ra, nhắm thẳng vào gã râu rậm.

Gã phản ứng nhanh, vung kiếm chém xuống. “Keng!” Quyền ảnh va chạm với lưỡi kiếm, gã lùi lại ba bước, tay rung lên. “Mạnh thật!” Gã gầm lên, ra lệnh: “Xông lên, giết hắn!” Đám thổ phỉ lao tới, kiếm và cung đồng loạt tấn công.

Lăng Tiêu tung liên hoàn quyền, khí đỏ hóa thành cơn bão. “Ầm! Ầm!” Hai tên Luyện Thể tầng năm bị đánh trúng, ngực lõm xuống, chết ngay tức khắc. Lâm Thanh Tuyết cũng rút một thanh kiếm ngắn, chém chết một tên lao tới nàng, nhưng nàng nhanh chóng bị ba tên khác vây chặt.

“Lăng Tiêu, cứu ta!” Nàng hét lên, chật vật chống đỡ. Hắn liếc qua, hừ lạnh, lao tới tung một quyền, đánh bay cả ba tên vây quanh nàng. “Đừng làm vướng chân ta,” hắn gằn giọng, rồi quay lại đối phó gã râu rậm.

Gã cười khẩy, tung một chiêu kiếm mạnh mẽ: “Hắc Phong Trảm!” Kiếm khí sắc bén lao tới, mang theo uy lực của Luyện Thể tầng tám. Lăng Tiêu vận hết linh khí, tung “Huyết Sát Quyền—Phá Thiên!” Quyền ảnh khổng lồ va chạm với kiếm khí, “ầm!” mặt đất nứt toác, gã râu rậm bay ngược ra sau, máu phun đầy miệng.

Lăng Tiêu không dừng lại, lao tới tung cú quyền kết liễu. “Phập!” Ngực gã lõm xuống, chết tại chỗ. Đám thổ phỉ còn lại hoảng loạn bỏ chạy, nhưng hắn không đuổi theo—chúng không đáng để phí sức.

Hắn quay lại, thấy Lâm Thanh Tuyết thở hổn hển, ánh mắt đầy cảm kích. “Cảm ơn ngươi…” Nàng nói, nhưng Lăng Tiêu chỉ lạnh lùng đáp: “Đi tiếp. Thành Huyền Dương đang chờ.” Hắn bước qua xác chết, sát khí vẫn chưa tan.

Bạn đang đọc Huyết Ngọc Chi Tôn sáng tác bởi Rain1080
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rain1080
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.