Máu Đổ Tửu Lâu
Không khí trong tửu lâu nhỏ ở thành Huyền Dương đột nhiên trở nên căng thẳng khi Triệu Hạo bước vào, theo sau là ba kẻ Luyện Thể tầng tám, khí tức hung hãn tỏa ra áp bức. Đám khách trong tửu lâu vội lùi lại, ánh mắt vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn Lăng Tiêu—kẻ đang đứng giữa trung tâm, tay cầm chén trà, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
“Lăng Tiêu, ngươi giết cha ta, giết nhị thúc ta! Hôm nay ta mang người của Hắc Hổ Bang đến đây để lấy mạng ngươi!” Triệu Hạo gầm lên, khuôn mặt vặn vẹo vì hận thù. Hắn chỉ tay về phía Lăng Tiêu, giọng run run nhưng đầy quyết tâm. Ba kẻ phía sau—đám người của Hắc Hổ Bang—cười khẩy, rút kiếm và đao, sẵn sàng lao tới.
Lăng Tiêu đặt chén trà xuống, đứng dậy, khí đỏ rực từ Huyết Luyện Thần Công lan tỏa quanh người. “Hắc Hổ Bang? Chỉ là đám chuột cống,” hắn lạnh lùng nói, ánh mắt quét qua ba kẻ Luyện Thể tầng tám. “Triệu Hạo, ngươi muốn chết sớm, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.”
Lâm Thanh Tuyết ngồi bên cạnh nhíu mày, tay nắm chặt kiếm ngắn, nhưng Lăng Tiêu ra hiệu cho nàng ngồi yên. “Đừng nhúng tay. Đây là chuyện của ta,” hắn gằn giọng, bước tới trước.
“Giết hắn!” Triệu Hạo hét lớn, ba tên Hắc Hổ Bang lao tới cùng lúc. Một tên vung kiếm chém ngang, một tên dùng đao đâm thẳng, và tên còn lại tung một quyền từ phía sau, phối hợp nhịp nhàng như đã quen chiến đấu cùng nhau.
Lăng Tiêu hừ lạnh, thân hình khẽ động. Hắn nghiêng người né lưỡi kiếm, tay trái chụp lấy thanh đao, bẻ gãy dễ dàng nhờ khí đỏ bao phủ. “Huyết Sát Quyền!” Hắn tung một quyền vào ngực tên dùng đao, “phập!” máu phun ra, tên đó bay ngược ra sau, đập vào tường, chết ngay tức khắc.
Hai tên còn lại giật mình, nhưng không dừng lại. Tên dùng kiếm chém xuống lần nữa, tên kia tung quyền từ bên phải. Lăng Tiêu xoay người, tung liên hoàn quyền, khí đỏ hóa thành hai quyền ảnh. “Ầm! Ầm!” Tên dùng kiếm bị đánh trúng ngực, lưỡi kiếm gãy đôi, ngã xuống chết. Tên còn lại bị quyền ảnh xuyên qua vai, máu chảy đầm đìa, gục xuống rên rỉ.
Chỉ trong vài hơi thở, ba kẻ Luyện Thể tầng tám đã bị Lăng Tiêu hạ gục, hai chết một trọng thương. Đám khách trong tửu lâu im lặng như tờ, không ai dám lên tiếng. Triệu Hạo trợn mắt, lùi lại, khuôn mặt trắng bệch: “Không thể nào… các ngươi là tinh anh của Hắc Hổ Bang…”
Lăng Tiêu bước tới, sát khí bùng phát. “Hắc Hổ Bang thì sao? Kẻ nào cản ta, đều phải chết.” Hắn giơ tay, khí đỏ tụ lại trên nắm đấm, nhắm thẳng vào Triệu Hạo. Hắn hét lên hoảng loạn: “Dừng lại! Ta… ta sẽ trả giá cao hơn, tha cho ta!”
“Tha?” Lăng Tiêu cười lạnh. “Ngươi không xứng.” Hắn tung “Huyết Sát Quyền”, quyền ảnh lao tới, xuyên qua ngực Triệu Hạo. “Phập!” Máu phun ra, hắn ngã xuống, đôi mắt mở to, kết thúc cuộc đời đầy hận thù.
Lăng Tiêu đứng yên, cảm nhận máu huyết của Triệu Hạo và hai tên Hắc Hổ Bang bị hút vào cơ thể qua Huyết Luyện Thần Công. Linh khí trong người rung động, tiến gần hơn đến Luyện Thể tầng bảy. Hắn quét mắt qua tửu lâu, lạnh lùng nói: “Còn ai muốn chết?”
Không ai dám lên tiếng. Tên Hắc Hổ Bang còn sống lết ra ngoài, run rẩy bỏ chạy. Lâm Thanh Tuyết đứng dậy, ánh mắt kinh ngạc: “Lăng Tiêu, ngươi… mạnh hơn ta tưởng nhiều.”
Hắn không đáp, chỉ ngồi xuống, nhặt chén trà uống tiếp như chưa có gì xảy ra. “Tiểu tử, ngươi vừa giết sạch đám rác rưởi này mà không tốn sức. Hay lắm!” Thiên Huyền Thánh Tổ cười lớn trong đầu hắn. “Nhưng Hắc Hổ Bang không nhỏ, kẻ mạnh hơn có thể sẽ tìm ngươi.”
“Để chúng đến,” Lăng Tiêu lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tham vọng. Hắn nhìn ra ngoài, nơi thành Huyền Dương vẫn náo nhiệt. Đại hội đấu trường đang đến gần, và hắn sẽ không để bất kỳ ai cản bước.
Đăng bởi | Rain1080 |
Thời gian |