Quyền Phủ Va Chạm
Đường phố gần khách điếm ở thành Huyền Dương rung chuyển khi khí tức của Lăng Tiêu và Hắc Hổ Vương đối chọi nhau. Lăng Tiêu đứng vững, khí đỏ rực từ Huyết Luyện Thần Công bùng phát, ánh mắt lạnh lẽo không chút sợ hãi. Đối diện hắn, Hắc Hổ Vương—một trung niên cao lớn, mặt đầy sẹo—nắm chặt chiến phủ, khí tức Luyện Thể tầng chín đỉnh phong tỏa ra uy áp kinh người. Đám đàn em Hắc Hổ Bang đứng phía sau, ánh mắt hung dữ nhìn Lăng Tiêu.
“Tiểu tử, ngươi dám giết người của Hắc Hổ Bang ta, còn ngông cuồng đến thế?” Hắc Hổ Vương gầm lên, giọng vang như sấm. “Hôm nay, ta sẽ chặt ngươi thành trăm mảnh, để cả thành Huyền Dương biết cái giá của việc đối đầu với ta!”
Lăng Tiêu cười lạnh, sát khí bùng phát. “Chặt ta? Ngươi không đủ tư cách!” Hắn lao tới, khí đỏ hóa thành cơn bão quanh người, tung “Huyết Sát Quyền” thẳng vào ngực Hắc Hổ Vương. Quyền ảnh đỏ rực mang theo uy lực của Luyện Thể tầng bảy, mạnh hơn bao giờ hết sau khi đột phá.
Hắc Hổ Vương hừ lạnh, vung chiến phủ chém xuống. “Hắc Hổ Phá!” Một luồng phủ khí khổng lồ lao tới, mang theo sức mạnh đủ để phá tan một tảng đá lớn. “Ầm!” Quyền ảnh va chạm với phủ khí, tiếng nổ vang lên, mặt đất nứt toác, Lăng Tiêu lùi lại ba bước, tay rung lên nhè nhẹ, nhưng Hắc Hổ Vương cũng lùi hai bước, ánh mắt thoáng kinh ngạc.
“Luyện Thể tầng bảy mà có sức mạnh này?” Hắc Hổ Vương nghiến răng, không ngờ Lăng Tiêu lại chống lại được chiêu thức của hắn. Hắn lao tới, chiến phủ xoay tròn, tung ra liên hoàn chiêu: “Hắc Hổ Cuồng Trảm!” Từng luồng phủ khí sắc bén lao tới, nhanh như gió, nhắm vào các điểm yếu trên người Lăng Tiêu.
Hắn nghiêng người né tránh, nhưng một luồng phủ khí vẫn quét qua vai trái, để lại vết cắt sâu, máu chảy ra. Đau đớn khiến Lăng Tiêu nghiến răng, nhưng sát khí chỉ càng đậm. “Huyết Sát Quyền—Phá Thiên!” Hắn vận hết linh khí, quyền ảnh khổng lồ lao tới, mang theo uy lực kinh hồn.
Hắc Hổ Vương dùng chiến phủ chắn trước ngực, “keng!” lưỡi phủ rung lên dữ dội, hắn bay ngược ra sau năm bước, máu rỉ ra từ khóe miệng. “Ngươi…” Hắn trợn mắt, không tin một kẻ Luyện Thể tầng bảy lại ép hắn vào thế yếu. “Đám vô dụng, xông lên hỗ trợ!” Hắn hét lớn, ra lệnh cho đám đàn em.
Năm tên Hắc Hổ Bang lao tới, khí tức từ Luyện Thể tầng sáu đến tầng tám, kiếm và đao đồng loạt tấn công Lăng Tiêu. Hắn hừ lạnh, tung liên hoàn quyền, khí đỏ hóa thành năm quyền ảnh. “Ầm! Ầm!” Năm tên bay ngược ra sau, ba tên chết tại chỗ, hai tên trọng thương rên rỉ.
Hắc Hổ Vương乘机 (thừa cơ) lao tới, tung chiêu mạnh nhất: “Hắc Hổ Tuyệt Mệnh!” Chiến phủ phát ra ánh sáng đen, phủ khí hóa thành hình một con hổ đen khổng lồ, lao thẳng vào Lăng Tiêu. Hắn không né, vận hết sức mạnh, khí đỏ bao phủ toàn thân, tung “Huyết Sát Quyền—Phá Thiên” lần nữa.
“Ầm!” Hai luồng sức mạnh va chạm, mặt đất rung chuyển, bụi mù mịt bay lên. Khi bụi tan, Hắc Hổ Vương đứng đó, chiến phủ gãy đôi, ngực lõm xuống, máu phun đầy miệng. Hắn ngã xuống, đôi mắt mở to, không cam lòng. Lăng Tiêu thở hổn hển, máu chảy từ vai và tay, nhưng hắn vẫn đứng vững.
Hắn cảm nhận máu huyết của Hắc Hổ Vương bị hút vào cơ thể, linh khí rung động, tiến gần hơn đến Luyện Thể tầng tám. Đám đàn em còn lại hoảng loạn bỏ chạy, không ai dám ở lại. Lâm Thanh Tuyết chạy tới, ánh mắt kinh hãi: “Lăng Tiêu, ngươi không sao chứ?”
Hắn lau máu trên miệng, lạnh lùng đáp: “Không chết được.” Hắn bước qua thi thể Hắc Hổ Vương, ánh mắt hướng về đấu trường trung tâm thành. Đại hội đấu trường sắp bắt đầu, và hắn đã sẵn sàng.
“Tiểu tử, ngươi lại vượt cấp giết kẻ mạnh hơn. Hay lắm!” Thiên Huyền Thánh Tổ cười lớn. Lăng Tiêu không đáp, chỉ nắm chặt viên Huyết Ngọc, sát khí hòa lẫn với tham vọng.
Đăng bởi | Rain1080 |
Thời gian |