Đấu Trường Khai Màn
Mặt trời vừa mọc, thành Huyền Dương đã rực rỡ bởi không khí náo nhiệt của đại hội đấu trường. Đấu trường trung tâm chật kín người, khán đài vang lên tiếng hò reo, tiếng trống dồn dập như thúc giục máu nóng trong từng thí sinh. Lăng Tiêu đứng trong khu vực dành cho người tham gia, áo rách nát nhưng khí tức Luyện Thể tầng bảy vững chắc, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám đối thủ. Hắn không quan tâm đến tiếng ồn—hắn chỉ muốn chiến đấu và mạnh lên.
Lão giả mặc áo bào xám bước lên đài cao, giọng vang vọng: “Đại hội đấu trường bắt đầu! Tổng cộng tám mươi tư thí sinh, chia thành tám bảng. Mỗi bảng đấu loại trực tiếp, chỉ một người sống sót vào vòng trong. Luật lệ đơn giản: lên đài, sống hoặc chết!” Đám đông reo hò dữ dội, còn các thí sinh thì nắm chặt vũ khí, ánh mắt lóe lên tham vọng và sát khí.
Lăng Tiêu được xếp vào bảng B, cùng mười thí sinh khác. Hắn nhìn qua đối thủ: đa phần Luyện Thể tầng bảy và tám, chỉ có một kẻ Luyện Thể tầng chín—một gã cao lớn cầm chiến chùy, khí tức hung hãn, tên là Vương Hùng. Triệu Vân Phi ở bảng khác, khiến Lăng Tiêu hơi tiếc—hắn muốn giết kẻ đó sớm hơn.
Trận đầu tiên của bảng B bắt đầu. Lăng Tiêu bước lên đài, đối thủ là một thiếu niên Luyện Thể tầng bảy, tay cầm trường thương, ánh mắt kiêu ngạo. “Ngươi là Lăng Tiêu, kẻ giết Hắc Hổ Vương? Để ta xem ngươi mạnh cỡ nào!” Hắn lao tới, thương đâm thẳng vào ngực Lăng Tiêu.
Hắn hừ lạnh, không né. Khí đỏ rực từ Huyết Luyện Thần Công bùng phát, tay phải tung “Huyết Sát Quyền”. Quyền ảnh đỏ rực va chạm với mũi thương, “keng!” lưỡi thương gãy đôi, tiếp theo là “phập!”—quyền ảnh xuyên qua ngực thiếu niên. Máu phun ra, hắn ngã xuống chết ngay tức khắc.
Đám đông im lặng một giây, rồi bùng nổ reo hò. “Một quyền giết chết!”, “Lăng Tiêu này thật đáng sợ!” Lăng Tiêu bước xuống đài, ánh mắt không chút dao động. Hắn cảm nhận máu huyết của đối thủ bị hút vào cơ thể, linh khí tăng lên một chút, nhưng chưa đủ để đột phá.
Trận thứ hai, đối thủ là một nữ nhân Luyện Thể tầng tám, dùng song kiếm, thân pháp linh hoạt. Nàng lao tới, kiếm pháp như gió cuốn, nhắm vào các điểm yếu của Lăng Tiêu. Hắn nghiêng người né tránh, tung liên hoàn quyền, khí đỏ hóa thành cơn bão. “Ầm!” Một quyền trúng ngực nàng, máu phun ra, nàng bay ra khỏi đài, ngã xuống bất động.
Hai trận liên tiếp, hai đối thủ chết dưới tay Lăng Tiêu, khiến bảng B xôn xao. Vương Hùng, kẻ Luyện Thể tầng chín, cười khẩy từ xa: “Tiểu tử, ngươi mạnh đấy, nhưng gặp ta, ngươi sẽ chết!” Hắn đập chiến chùy xuống đất, tạo thành một hố nhỏ, khí thế hung hãn.
Lăng Tiêu không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn lại. “Tiểu tử, tên này không yếu,” Thiên Huyền Thánh Tổ lên tiếng. “Hắn có thể là thử thách đầu tiên của ngươi ở đây.”
“Thử thách?” Lăng Tiêu nhếch môi. “Hắn sẽ là bàn đạp để ta mạnh hơn.” Hắn nắm chặt viên Huyết Ngọc, chờ trận tiếp theo. Vòng loại bảng B tiếp tục, và đến trận thứ ba, Lăng Tiêu đối đầu với Vương Hùng.
Hắn bước lên đài, chiến chùy trong tay Vương Hùng rung lên, khí tức Luyện Thể tầng chín bùng phát. “Lăng Tiêu, ta sẽ đập nát ngươi!” Hắn gầm lên, lao tới, chiến chùy đập xuống, mang theo luồng khí mạnh mẽ đủ để phá tan đá tảng.
Lăng Tiêu lao tới, khí đỏ rực bùng phát. “Huyết Sát Quyền!” Quyền ảnh va chạm với chiến chùy, “ầm!” mặt đài rung chuyển, bụi bay mù mịt. Khi bụi tan, cả hai vẫn đứng vững, nhưng ánh mắt Vương Hùng thoáng kinh ngạc. Lăng Tiêu cười lạnh: “Đến lượt ta!”
Đăng bởi | Rain1080 |
Thời gian |