Dưới Ánh Trăng, Sát Khí Trỗi Dậy
Đêm đen sâu thẳm, ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống con đường gồ ghề dẫn về Lăng gia. Lăng Tiêu bước đi, đôi giày rách nát dính đầy máu khô của ba tên săn thú vừa bị hắn giết chết. Mỗi bước chân của hắn đều vang lên âm thanh trầm thấp, như nhịp đập của một trái tim đầy oán hận. Hắn không vội vã, nhưng trong lòng, ngọn lửa trả thù đang cháy rực.
Sau khi hấp thụ máu huyết của ba kẻ kia qua Huyết Luyện Thần Công, Lăng Tiêu cảm nhận rõ ràng linh khí trong cơ thể đã đạt đến ngưỡng Luyện Thể tầng một—một cảnh giới mà trước đây hắn chỉ dám mơ ước. Với Huyết Linh Thể và công pháp nghịch thiên, tốc độ tu luyện của hắn vượt xa người thường. Nhưng hắn biết, chừng này vẫn chưa đủ để đối phó với Lăng Phong, kẻ đã đạt Luyện Thể tầng năm nhờ tài nguyên của gia tộc.
“Tiểu tử, đừng quá tự mãn. Lăng gia dù suy tàn, nhưng vẫn có vài kẻ đáng gờm. Hãy cẩn thận,” giọng nói của Thiên Huyền Thánh Tổ vang lên trong đầu, lần này mang theo chút nghiêm túc. Lăng Tiêu gật nhẹ, không đáp. Hắn hiểu rõ, con đường phía trước không chỉ có Lăng Phong, mà còn cả những trưởng lão từng coi hắn như cỏ rác.
Bỗng nhiên, một tiếng “vút” sắc lạnh cắt qua không khí. Lăng Tiêu nghiêng đầu theo bản năng, một mũi tên lông vũ cắm phập xuống đất ngay chỗ hắn vừa đứng. Hắn ngẩng lên, ánh mắt sắc bén quét qua cánh rừng bên đường. Từ bóng tối, năm bóng người bước ra, tất cả đều mặc áo giáp nhẹ, tay cầm cung tên và kiếm, khí tức mạnh mẽ hơn đám Lăng Hùng lúc trước.
“Lăng Tiêu, ngươi thật sự còn sống?” Một gã cao lớn, mặt đầy sẹo, lên tiếng. Hắn là Lăng Đào, đội trưởng đội vệ binh của Lăng gia, tu vi Luyện Thể tầng ba. “Lăng Phong nói ngươi đã chết, nhưng xem ra hắn quá xem thường ngươi rồi.”
“Các ngươi đến để xác nhận ta chết hay chưa?” Lăng Tiêu cười lạnh, không chút sợ hãi. Hắn nhận ra đây là nhóm do Lăng Phong phái đi để chắc chắn hắn không còn sống sót trở về. Sự cẩn thận của kẻ phản bội này khiến hắn vừa khinh bỉ vừa cảnh giác.
“Không cần nhiều lời. Giết hắn, lấy đầu về báo cáo!” Lăng Đào gầm lên, vung kiếm lao tới. Bốn tên còn lại lập tức giương cung, bắn ra những mũi tên sắc nhọn nhắm thẳng vào Lăng Tiêu.
Hắn hừ lạnh, thân hình khẽ động. Nhờ Huyết Linh Thể, tốc độ và phản xạ của hắn vượt xa trước đây. Hai mũi tên bị hắn né tránh, hai mũi còn lại bị hắn dùng tay không chụp lấy, bẻ gãy dễ dàng. “Chỉ có thế thôi sao?” Lăng Tiêu nhếch môi, lao thẳng về phía Lăng Đào.
“Huyết Sát Quyền!” Một quyền tung ra, luồng khí đỏ rực va chạm với thanh kiếm của Lăng Đào. “Keng!” Tiếng kim loại vỡ vụn vang lên, thanh kiếm gãy đôi, còn Lăng Đào bị lực quyền đánh bay ra sau, phun máu ngã xuống đất. Hắn trợn mắt, không tin nổi một phế vật như Lăng Tiêu lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy.
Bốn tên còn lại hoảng loạn, nhưng Lăng Tiêu không cho chúng cơ hội chạy trốn. Hắn vận chuyển linh khí, hai tay tung liên hoàn quyền, từng luồng khí đỏ hóa thành những bóng quyền vô hình. “Ầm! Ầm!” Chỉ trong chớp mắt, bốn tên vệ binh gục ngã, máu tươi loang đầy mặt đất.
Lăng Tiêu đứng giữa năm thi thể, hơi thở vẫn bình ổn. Hắn cảm nhận máu huyết của chúng bị hút vào cơ thể, linh khí trong người lại tăng lên, tiến gần đến Luyện Thể tầng hai. “Quả nhiên, giết kẻ mạnh hơn thì hiệu quả càng lớn,” hắn lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lăng gia ở xa.
“Hay lắm, tiểu tử. Ngươi học rất nhanh. Nhưng đừng quên, sát khí quá nặng sẽ khiến tâm trí ngươi bị ảnh hưởng,” Thiên Huyền Thánh Tổ nhắc nhở.
“Ta không cần tâm trí thanh thản. Ta chỉ cần sức mạnh để nghiền nát kẻ thù!” Lăng Tiêu gằn giọng, bước tiếp về phía trước. Dưới ánh trăng, bóng lưng hắn như một con sói đơn độc, sẵn sàng xé nát mọi thứ cản đường.
Đăng bởi | Rain1080 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |