Hạo Phong Hoàng Đế Lời Mời
"Vũ Thiên nó từ khi nào lại mạnh mẽ như vậy"
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Vũ Chân lại nói
"Quyền kinh khi nãy, nếu như cảm nhận của ta không sai, kể cả có là tầng phòng ngự của một tên chân chính Sơ Cấp cảnh cũng sẽ bị đánh tan"
Vũ Hạo ngồi kế bên khẽ lắc đầu
"Đúng là như vậy, nhưng trường hợp này thắng là do Triệu Dương muốn kết thúc trong một chiêu, đại ca nhìn xem, đánh xong một quyền, công lực của nó hao tổn rất nhiều, căn bản không đánh tiếp được nữa, nếu như sinh tử giao chiến, liền gục ngã là nó".
Vũ Chân cũng gật đầu tán thành.
Trở về nhà, Vũ Thiên liền tiến vào trạng thái điều tức, mỗi ngày đều phải lên thi đấu, không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên phải tranh thủ từng giây từng phút.
Hôm nay chiến Triệu Dương, Vũ Thiên lại đánh ra Huyết Hội Bạo Linh Quyền vừa mới sáng tạo, uy lực quá lớn sẽ khiến những đối thủ khác dè chừng.
Nhưng nếu sau này thi triển lại, sẽ không còn tính bất ngờ nữa. Buông mình vào trạng thái điều tức, Vũ Thiên cảm nhận khí huyết hồi phúc với tốc độ rất nhanh, đây hẳn cùng với thiên phú tu luyện có liên quan.
Cùng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, Vũ Thiên chợt tỉnh lại, hướng bên ngoài quan sát.
"Thiên nhi, hoàng đế ghé thăm nhà chúng ta, con mau ra nghênh đón" Thanh âm nhẹ nhàng của mẫu thân vang lên.
"Ân, con ra liền" Vũ Thiên trả lời.
Vũ Tộc, Nghị Sự Đường.
Ngồi ở trên cùng là một nam tử, thân mặc hoàng bào, khí thái uy phong lẫm liệt. Hạo Phong nhấp một ngụm trà, nói
"Quả thực vẫn là trà ở Vũ Tộc ngon nhất Ha ha".
Phía bên dưới là ba người cao tầng của Vũ Tộc, Vũ Chấn Thiên, Vũ Chân và Vũ Hạo. Vũ Chấn Thiên thân là tộc trưởng, đứng lên cung kính nói
"Bệ hạ quá lời, trà của lão phu đều là loại rẻ tiền, không thể so được với trà trong hoàng cung a"
Hạo Phong phất tay, cười nói
"Ta là nói thật lòng, không ngờ ngay trong thủ phủ của Hạo Đông đế quốc, lại tồn tại một loại trà ngon đến thế này, nếu như Vũ tiền bối không phiền lòng, có thể bán cho ta hay không"
Sắc mặt Vũ Chấn Thiên hơi khựng trong giây lát rồi lại giãn ra. Hắn rất rõ ràng ý định của Hạo Phọng tới ngày hôm nay, không phải vì thiên phú của Vũ Thiên đã lọt vào mắt của hắn hay sao.
Lão cáo già, muốn bắt đi Vũ Thiên, thiên tài trăm năm của Vũ Tộc, để xem ngươi có bản lãnh gì. Vũ Chấn Thiên trong lòng thầm nghĩ, sau đó lên tiếng
"Không bán, không bán được a. Ngài nghĩ xem, Vũ Tộc là định cư trên lãnh thổ của Hạo Đông đế quốc, sống dựa vào sự anh minh của bệ hạ, nếu như bệ hạ đã yêu thích loại trà này, Vũ Tộc liền hai tay dâng lên, chứ sao lại bán"
Hạo Phong ánh mắt hơi bất ngờ, nói "Dâng lên như thế nào, lão nói ta nghe thử"
"Loại trà này cực kỳ khó trồng, thời gian sinh trưởng cũng lâu hơn các loại khác, mỗi năm Vũ Tộc chỉ thu hoạch được vài cân lá trà mà thôi... như vậy đi, cho lão thời gian tám năm, liền hai tay dâng lên cho bệ hạ, có được hay không"
Vũ Chấn Thiên lên tiếng, gương mặt nở một nụ cười.
Hạo Phong vỗ bàn đứng lên, trầm giọng nói
"Tám năm ? Quá lâu, ta không thể đợi lâu như vậy để thưởng thức một chén trà"
Đúng lúc này, Vũ Thiên cũng đã đi tới Nghị Sự Đường, nhìn thấy vị này hoàng đế lần đầu, hắn cũng thầm khen, người đứng đầu một nước, khí thái liền bất phàm.
Khom người cung kính, hắn nói
"Bệ hạ, tại hạ là Vũ Thiên, con trai của Vũ Hạo, ngài khỏe ?"
Dường như sự có mặt của Vũ Thiên làm tâm tình của Hạo Phong như núi lửa sắp phun trào được xoa dịu. Hắn mỉm cười nói
"Ra là Vũ Thiên tiểu huynh đệ, tuổi trẻ tài cao a, hôm nay ta đã theo dõi trận đấu của ngươi và tiểu tử họ Triệu kia, ngươi đánh rất tốt"
Đối với Vũ Thiên, Hạo Phong liền xưng hô tiểu huynh đệ, xem ra hắn rất coi trọng thiếu niên đang đứng trước mặt rất nhiều. Nói rồi, Hạo Phong đưa ra ngón tay cái chỉa thẳng lên trời, tỏ ý khen ngợi. Vũ Thiên cũng là mỉm cười không đáp, liền lui sang một bên sau lưng Vũ Hạo.
Hạo Phong quay đầu về phía Vũ Chấn Thiên, trầm giọng nói
"Lão Vũ, không cần vòng vo nữa, hôm nay ta tới đây là muốn mời Vũ Thiên tham gia vào Hạo Đông Chung Cực Quân Đoàn, sau khi gia nhập liền giữ chức Đội Trưởng".
Vũ Chấn Thiên khẽ chấn động, hắn đương nhiên biết Hạo Đông Chung Cực Quân Đoàn, đây là chân chính một đội quân sát phạt, có khả năng chiến đấu mạnh mẽ nhất của Hạo Đông đế quốc.
Các cấp bậc của quân đoàn lần lượt chia ra nhiều cấp bậc, thấp nhấp liền là Binh sĩ, một nhóm gồm mười binh sĩ sẽ có một Đội Trưởng, quản lý mười Đội trưởng liền gọi Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng quản lý mười Bách phu trưởng, tiếp theo là Quân Đoàn Phó, Quân Đoàn Trưởng và Thống Lĩnh Quân Đoàn.
Thực lực của Đội Trưởng thường là cường giả đã đột phá Sơ Cấp cảnh, xem ra Hạo Phong đối với Vũ Thiên thực sự coi trọng.
Vũ Chấn Thiên lại lên tiếng
"Bệ hạ, tuổi của nó còn quá nhỏ, không thích hợp gia nhập quân đội a, lại còn giữ chức Đội Trưởng, thực lực không đủ, không thể phục chúng, xin ngài xem xét"
Hạo Phong đã nói rõ lập trường, Vũ Chấn Thiên cũng không thể tiếp tục đùa giỡn, lập tức nói ra ý kiến của mình.
Hạo Phong lắc đầu nói
"Không thành vấn đề, thực lực không đủ, Hạo Phong ta có thể dùng chính danh dự để cam đoan, Hạo Đông sẽ cung cấp tài nguyên tu luyện cho Vũ Thiên một cách tốt nhất có thể, gia nhập quân đội, chính là rèn luyện tâm tính".
Hai bên nhất thời đều nói lên mục đích, không ai nhường ai. Hạo Phong khẽ nhìn sang vị nam tử ngồi trước Vũ Thiên, nói
"Lão Vũ, mười ba năm trước ngươi cũng đã từng từ chối ta khi ta nói muốn Vũ Hạo gia nhập Quân Đoàn, khi đó ta nhớ là định giao cho hắn chức Thiên phu trưởng, ta đối với gia tộc ngươi có chút quan tâm cùng đãi ngộ không nhỏ, ngươi lại định từ chối ta lần thứ hai sao"
"Ta..."
Vũ Chân Thiên có chút cứng họng, dù sao người đó cũng là chân chính Thiên tử, cùng hắn nói lý lẽ, cũng phải nể mặt bảy phần.
Vũ Hạo từ đầu đều không có lên tiếng, lúc này hắn đứng lên, hướng Hạo Phong hoàng đế, ôm quyền nói
"Bệ hạ đối với cha con ta có chút hảo cảm cùng trân trọng, ta cũng không thể không nể mặt ngài như vậy được. Thế này đi, cho Vũ Thiên thời gian năm năm, hắn thi đấu đại tái lần này xong, liền muốn gia nhập học viện. Sau năm năm, dù có như thế nào, cũng sẽ trở về tòng quân cho quê nhà. Còn tiến sâu tới đâu, liền dựa vào thực lực bản thân. Ngài cũng không cần có cái gọi là cung cấp tài nguyên cả. Vũ Hạo ta từ trước đến giờ đều dạy con, phải tự lực cánh sinh, như vậy mới mau chóng trưởng thành, không được dựa dẫm vào người khác".
Hạo phong nghe như vậy, sắc mặt cũng giãn ra đôi chút, hắn đứng lên nói
"Được, hảo một cái năm năm, ta đồng ý, nếu như nuốt lời, hừm ... ta nghĩ sẽ không có chuyện này đúng không ?".
Sau đó hắn liền đứng lên, đi ra tới của, bất giác quay đầu lại nhìn Vũ Thiên một cái, nói
"Ta rất hy vọng trận chiến giữa Vũ Thiên và Hạo Vương, con trai ta, để xem, năm năm thời gian chờ đợi, có phải là một thương vụ đầu tư có lời hay không".
Nhìn bóng lưng Hạo Phong khuất dạng, lúc này Vũ Chấn Thiên mới thở phào một cái, ngồi xuống ghế nói
"Hạo Phong quả thực rất miệng lưỡi a, ta biết gia nhập Hạo Đông Chung Cực Quân Đoàn không phải là cái gì xấu, nhưng Vũ Thiên tuổi còn nhỏ, nếu như gia nhập, coi như mất đi tự do tuổi trẻ a"
Vũ Hạo gật đầu, nhìn Vũ Thiên nói
"Con cũng không muốn tiểu Thiên phải gia nhập bất kỳ cái gì quân đoàn, gia nhập tức là phải chịu sự trói buộc về thời gian và đủ thứ luật lệ, qui định hà khắc. Hiện tại Hạo Phong đã ép đến như thế, khổ cực cho ngươi rồi"
Vũ Thiên ánh mắt vẫn thản nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn gia gia, nhìn phụ thân và đại bá
"Mọi người yên tâm, gia nhập quân đội cũng là một cái tốt, gia nhập mạnh mẽ như vậy quân đoàn, cầu còn không được a, bất quá cần phải trải qua năm năm trong học viện trước đã".
Hạo Đông Chung Cực Quân Đoàn, nói tới cái tên này, già trẻ lớn bé trong khắp lãnh thổ Hạo Đông đế quốc ai mà không biết. Đây là chân chính sức mạnh của Hạo Đông đế quốc. Mỗi người lính trong quân đoàn này đều là hình tượng mọi thiếu niên muốn nhắm tới.
Nếu như không có gia nhập bang hội hoặc tông phái, bất kỳ thiếu niên nào sau khi thành thục đều hướng tới Quân Đoàn xin một cái danh ngạch.
Đăng bởi | MãnhThiên |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 18 |